Yêu cậu bạn thân

Yêu cậu bạn thân

Tác giả: Anhnguyen

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325423

Bình chọn: 7.00/10/542 lượt.

Sao mẹ lại nói vậy, không lẽ…-Mẹ, lý do là gì?Nước mắt đã chảy dài xuống gò mà cao, mẹ Ly đã khóc…-Quỳnh Lam. Con phải cố gắng, cố gắng giúp bố Quân hiểu không?-Mẹ! Có chuyện gì?-Nhà nội nói nếu con không ở cũng họ một tháng thì sẽ không nhận bố Quân là người nhà nữa!-Mẹ! Tại sao mọi người làm vậy?Mẹ Ly nắm chặt lấy tay Quỳnh Lam, mắt hướng về phía cửa sổ.-Quỳnh Lam nghe này, con, phải cố gắng hết sức, bằng mọi cách phải cho họ thấy gia đình nhà mình không dễ để họ đè đầu cưỡi cổ được. Quỳnh Lam, có biết là công ty nhà chúng ta lớn không? Họ muốn có nó. Con phải cố gắng, hiểu không? Bố mẹ đã cố gắng cả tuổi trẻ để có được nó, đừng để người khác cướp nó.Họ, định cướp công ty của bố mẹ Quỳnh Lam sao? Có phải Quỳnh Lam đã quá vô tâm? Đến tình hình hiện tại của gia đình thế này mà cô vẫn còn đi chơi…? Nhưng…-Mẹ, tại sao lại muốn con ở chung với họ? Họ đâu có ưa gì con?Mẹ Ly quay sang vuốt tóc Quỳnh Lam, thật sự mẹ không muốn làm vậy, nhưng họ sẽ không nhận bố Quân nữa, người ngoài sẽ nói gia đình Quỳnh Lam bất hiếu. Rồi không chỉ ảnh hưởng bây giờ, mà mai sau biết đây được, tương lai Quỳnh Lam nữa cơ mà? Mẹ Ly thật sự nói vì công ty cũng chỉ là một phần trăm nhỏ. Mẹ, là lo lắng cho tương lai của Quỳnh Lam.-Quỳnh Lam, con phải hiểu, con là con gái duy nhất của bố mẹ, làm sao chúng ta có thể sống mãi được? Họ phải nhằm vào khuyết điểm của con chứ? Mà…bà nội mới mất.Quỳnh Lam ôm chặt lấy mẹ Ly…-Mẹ, thật sự thì chưa hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng con sẽ cố gắng, còn bố mẹ phải sống mãi với con chứ? Sao lại nói thế?-Quỳnh Lam, cố chịu đựng chỉ một tháng thôi nhé!-Vì bố Quân mẹ Ly, con sẽ cố gắng hết sức.Mẹ Ly khẽ cười, Quỳnh Lam, Biết là sẽ khổ lắm, cố chịu đựng nhé.-Mẹ! Con ngủ nhé!Quỳnh Lam tựa đầu vào vai mẹ Ly, gục ngủ. Cô biết là trong vòng một tháng tới, sẽ chẳng có ai bên cạnh cô cả…phải tự cố gắng thôi!Mẹ Ly vòng tay ôm lấy bờ vai bé nhỏ của Quỳnh Lam. Con gái nhỏ, hãy vì tương lai của mình nhé…———Máy bay đã thông báo hạ cánh, những tiếng va đập do vali được lấy xuống, cảm giác thật ồn ào!-Quỳnh Lam, xuống thôi.Mẹ Ly lay nhẹ vai Quỳnh Lam, cô vẫn còn đang ngủ rất say.-Mẹ! Sao nhanh vậy?Mắt mở nhỏ để quen với thứ ánh sáng được hắt từ cửa sổ và đèn.-Quỳnh Lam, nhanh lên, mọi người ra hết rồi!Mẹ Ly kéo tay Quỳnh Lam đứng dậy, ra làm giấy tờ.Bước ra khỏi phòng soát vé, cái lạnh buốt của xuyên vào da Quỳnh Lam làm cô khẽ run người.Hà Nội, mùa đông lạnh dù không có tuyết. Quỳnh Lam với lấy chiếc áo khoác vắt trên nơi để tay trên vali, mặc vào, chỉ ấm lên được chút xíu.-Mẹ, ngồi đây một lát được không?Quỳnh Lam chỉ vào hàng ghế đông người, cô thật sự chỉ muốn thời gian trôi chậm lại. Vì sẽ rất đáng sợ khi bước vào căn nhà ấy…!-Quỳnh Lam đói không? Con với mẹ lên ăn nhé.Quỳnh Lam nhẹ gật đâu cười khẽ:-Trên máy bay con cũng chưa ăn.-Nhanh nào!Mẹ Ly kéo lây chiếc vali, cầm tay Quỳnh Lam đi vào thang máy.-Mẹ ơi, mẹ có ở lại với con không?Quỳnh Lam ngước nhìn mẹ Ly hỏi.-Ngốc này, sao mẹ biết được người ta có cho không?Quỳnh Lam gượng cười, khuôn mặt cui xuống nhìn mũi giày, sao có thể chứ? Họ muốn tìm khuyết điểm và hành hạ Quỳnh Lam thì sao có thể để mẹ Ly ở lại chứ?-Mẹ, con ăn cơm sườn.Ngước mắt lên, cười tươi một cái, Quỳnh Lam, đừng để mẹ Ly lo lắng chứ? Không phải đã lớn rồi sao? CHƯƠNG 19Ngôi nhà lớn với kiến trúc khá truyền thống. Như tách rời riêng biệt khỏi thế giới hiện đại.-Mẹ, đến rồi, con bấm chuông nhé!Quỳnh Lam đưa tay lên bấm chuông, dù đã nói chuyện ở trong máy báo nhưng vẫn phải đợi một lúc mới thấy Vương Huyền ra mở cửa.Liếc dọc liếc ngang, cuối cùng, ánh mắt Vương Huyền trở lại nhìn mẹ Ly, cao giọng nói.-Cô rảnh nhỉ?Nói thật, mẹ Ly cũng chẳng ưa cái kiểu thái độ của cháu gái, gặp người lớn không chào mà như vậy. Nhưng cũng chẳng có thời gian chấp với trẻ con:-Cô đưa Quỳnh Lam đến!Cường Huyền vờ che miệng liếc liếc sang Quỳnh Lam nhếch mép cười rồi woa lên một tiếng:-Không phải không có nhà nên đến đây chứ?Quỳnh Lam chống tay vào hông, nhìn thẳng vào mặt Vương Huyền.-Không phải nhà chị còn đòi em ở cùng sao? Hay giờ muốn em đi?Không phải Quỳnh Lam tới đây để cho những người ở đây chà đạp. Muốn sống cùng Quỳnh Lam à? Đơn giản lắm!Quỳnh Lam quay sang mẹ Ly cười cười, thật sự cô không muốn vì mình mà mẹ Ly khổ tâm.-Mẹ, con tự lo được. Nhà rộng như này làm sao không có phòng cho con ở được? Mẹ cứ về Pháp ở với mẹ Ngọc một thời gian đi.Mẹ Ly nhìn Quỳnh Lam mỉm cười:-Để mẹ dẫn con lên phòng.-Mẹ, không cần, con tự tìm được.Quỳnh Lam đẩy đẩy mẹ Ly vào xe rồi nhìn sang Vương Huyền:-Mẹ, con bảo JK rồi, anh ấy nói sẽ bảo Quang chuẩn bị.Thật sự thì Quỳnh Lam biết, mẹ Ly chẳng biết Quang là ai, đến cả bây giờ cậu ta ở đâu Quỳnh Lam còn chẳng rõ. Chỉ biết là Nhật Minh đã chuẩn bị vé máy bay cho mẹ rồi.-Quỳnh Lam, con thật sự ổn chứ?-Mẹ lo xa rồi, con còn có chị họ giúp mà. Thôi, mẹ đi nhé!Quỳnh Lam cúi xuống, thơm mẹ Ly một cái rồi đóng cửa xe lại.-Bye mẹ!Quỳnh Lam đứng vẫy vẫy cho tới khi chiếc xe chạy xa khỏi tầm mắt mới quay lại.-Nhờ chị họ giúp đỡ!Vương Huyền cười nhếch mép một cái.-Tất nhiên, em họ!——–Quỳn


Duck hunt