
y đã nói sẽ cầu hôn Quỳnh Lam sao? Không phải đã nói Quỳnh Lam là người quan trọng nhất sao?Nực cười thật! Cứ cầu hôn sẽ cưới sao? Cứ quan trọng nhất thì không thể có quan trọng hơn sao? Tất cả mọi việc xảy ra đều chỉ do trí tưởng tượng của Quỳnh Lam ngày càng lớn!Đúng rồi! Ngày nào cũng cùng với cậu ấy, vậy có biết cậu ấy làm việc thế nào? Cậu ấy nhiều lúc mệt mỏi đã tâm sự với ai?Mọi thứ, cậu ấy biết tất cả về Quỳnh Lam, còn ngược lại…không có thể!Sự im lặng tới đáng sợ vẫn bao chùm không gian…Ánh mắt không chút cảm xúc cụp xuống, dáng người nhỏ nhắn đi tới toalet, sự mệt mỏi hiện rõ ở từng phút…Mở rèm cửa, khuôn mặt vẫn cúi xuống nhìn vào mũi giày, tránh dáng người trước phía trước, tay với lấy nắm cầm cửa…-Cậu là lại bỏ đi như vậy?Giọng nói có chút thay đổi, kiềm chế tức giận và vô cùng quen thuộc vang lên.Có chút giật mình, Quỳnh Lam ngước mắt lên, nhưng sau đó lau sạch sẽ chất lỏng đáng ghét vẫn còn vương trên khoé mắt xuống:-Đó là quyền của tớ! Lần này đừng cản tớ!Ánh mắt Nhật Minh đặt lên đôi mắt đỏ het, lộ rõ vẻ đau lòng nói:-Vì sao không hỏi lý do?Quỳnh Lam hỏi lại, nhận thấy rõ không khí như vậy trước đây chưa từng có ở hai người…-Có tác dụng gì sao?Nhận Minh khẽ gắt nhẹ, kéo lấy cánh tay Quỳnh Lam về phía mình:-Quỳnh Lam, thôi trẻ con như vậy đi!Quỳnh Lam giằng mạnh tay Nhật Minh ra, bỗng nhiên hét lớn:-Đúng rồi! Tớ trẻ con, tớ không bằng người ta, vậy nên đừng đi theo đứa trẻ con như tớ nữa!Kéo mạnh dáng người nhỏ bé về phía mình, Nhật Minh ôm thật chặt, nhẹ nhàng nói:-Không biết sao? Trẻ con thì mới cần được bảo vệ!Quỳnh Lam cố gắng đẩy dáng người to lớn ra xa…-Tớ cần biết vì sao!-Nghĩ đi, tại sao đổ mọi lỗi đều vì tớ?Quỳnh Lam cắn chặt răng, cứ nghĩ tới thật đáng giận:-Vậy sao để cô ấy hôn?-Cậu nghĩ có thể sao?-Tớ đã nhìn thấy, vậy nên đừng nói dối như vậy…Đôi mắt Nhật Minh hơi híp lại:-Từ đằng sau sao?Quỳnh Lam không nói được thêm câu nào, đẩy Nhật Minh ra:-Vậy giải thích đi, vì sao hai người lại thân mật tới vậy? Vì sao lại dửng dưng với tớ như người ngoài, còn đối với cô ấy thì quá dịu dàng?Nhật Minh nhún vai:-Vì cậu ngoại tình quá nhiều, còn tớ thì chưa!Quỳnh Lam nghiến chặt răng:-Tớ không bao giờ cho họ thơm vào môi!-Tớ cũng vậy!-Nhật Minh đáng ghét này, giải thích tại sao cô ấy lại hôn cậu?Nhật Minh cười cười, kéo rèm nhìn tới hàng ghế cạnh cửa sổ:-Vậy nói đi, tại sao lại cùng anh ta đi? Nghĩ là đổi mới mọi thứ là tớ không tìm ra sao? Lớn rồi còn làm chuyện vặt như vậy!Quỳnh Lam trợn lớn đôi mắt nhìn dáng người cao lớn đang đi về phía cuối khoang máy bay, không ngăn kịp giọng nói vang lên:-Thật ngại quá! Vợ tôi lại phiền anh lo lắng rồi!Chàng trai quay mặt lại, sự lạnh lùng điềm đạm như ăn sâu vào trong máu anh:-JK! Để con gái khóc không phải chuyện con trai nên làm!Khoé miệng nhẹ cong lên, Nhật Minh không nhanh không chậm nói:-Xen vào chuyện của người khác cũng là điều cấm! CHƯƠNG 45Chiếc laptop màu hồng để gọn gàng trên mặt bàn, bộ sưu tập thời trang đã làm xong, bàn tay nhỏ lay láy chiếc bút viết và ký tên mình lên tập giấy mỏng…Phù! Cuối cùng cũng hoàn thành, thật cảm thấy nhẹ nhõm hết biết!Ấn mở password, Quỳnh Lam cắm chiếc USB vào laptop, tay không ngừng gõ gõ lên bàn thành âm thanh nhẹ lúc chờ đợi máy khỏi động…-Vậy lỗi là do tớ hết sao?Bông nhiên mở miệng, Quỳnh Lam xoay chiếc ghế về phía người đang gõ bàn phím vô cùng nhanh, thoải mái nằm trên chiếc giường…Nhún vai không có ý kiến, cứ như đó là điều hiển nhiên!Quỳnh Lam nắm chặt bàn tay, đá đá vào chân Nhật Minh.-Ê! Đừng có mà như vậy! Không phải cậu cũng cho cô ta lại gần mình rồi sao?-Rồi sao?Với một thái độ rất tự nhiên, Nhật Minh vắt chân lên nhau, hướng đôi mắt về phía màn hình của Quỳnh Lam…-Không nghĩ là cậu còn giữ nó đấy!Hất mặt, Quỳnh Lam ấn chuột thêm mấy phát, cả màn hình hiện ra hầu như toàn của cô và Nam.-Nghĩ chỉ có trong cái máy ảnh mà cậu phá ra sao? Nhật Minh, vẫn còn ngây thơ như vậy sao? Haha…-Quỳnh Lam, tốt nhất là xoá hết đi, đừng để laptop đi theo máy ảnh!Nhật Minh hờ hững nói, mắt không ròi khỏi mấy cái ảnh chết tiệt mà nheo lại:-Cậu lại khoác tay anh ta?Quỳnh Lam chu môi…-Thì cậu cũng hôn người khác.– Nhắc lại lần cuối cùng, tớ không hôn cô ta!Quỳnh Lam lườm lườm rồi bình thản ấn chuột để chuyển tới ảnh khác.-Đúng rồi! Chỉ có cô ta hôn cậu thôi chứ cậu đâu thèm hôn người ta.…Ừm, nói thế nào nhỉ? Từ lần sinh nhật thứ mười tám qua đi, Nhật Minh của chúng ta đã giảm đi nhiều phần trăm sự kiềm chế và độ trẻ con thì tăng vọt…Nhật Minh ném cái laptop của mình sang bên cạnh, đi tới gần Quỳnh Lam, khoé môi nhẹ cong lên, cúi sát xuống, sát xuống…– Này…này…định làm…gì thế hả?Quỳnh Lam lắp bắp nói mãi mới được một câu, cứ ngày càng tránh ra xa…Bịch!Chiếc USB màu đen đột nhiên bị rút khỏi laptop. Bàn tay dài nắm lấy thứ nhỏ nhỏ trong tay, chạy thật nhanh vào toalet, vứt xuống rồi ấn tay dật nước…Quỳnh Lam vẫn chưa hết đơ, tay trên không trung với kiểu động tác như tập thể dục buổi sáng.Thật không nói lên lời!Nhật Minh vui vẻ rửa tay, bước ra, miệng nói nói:-Vậy là hết khoác tay nhé!Nháy mắt với cô nhóc vẫn còn đan