
a nhỏ đính những viên kim cương rất tinh xảo, có lẽ là đồ thủ công của một nhà thiết kế nào đó. Ngắm hồi lâu, cô đem cất vào tủ, bao năm nay, những món anh tặng cô chưa bao giờ dùng lấy một lần. Cô sợ khi thấy những món đồ đó cô sẽ lại đau lòng và nhớ tới anh, nhớ tới những mảnh kí ức mà cô cố gắng chôn giấu suốt bao năm qua.
Đi ra ngoài tiếp tục bữa cơm nhưng lại cảm thấy nuốt không trôi, cô dọn bát rồi leo lên giường nằm. Trằn trọc mãi nhưng cô không sao ngủ được. Vậy là cũng bảy năm cô rời xa quê hương, chưa một lần trở về. Có bất hiếu không khi bỏ lại công ơn nuôi dưỡng của bố mẹ nuôi, chạy trốn cuộc tình ngang trái, chạy trốn số phận nghiệt ngã? Nhưng cô có thể làm khác được ư? Cô không thể ngày ngày gọi người đã khiến gia đình cô tan nát, khiến cô trở thành trẻ mồ côi là mẹ. Cô cũng không thể đối diện với người con trai cô yêu thương đã lừa dối cô, thậm chí không cần con của hai người. Giữa yêu và hận cô chỉ còn cách rời xa.
Ngoài trời mưa vẫn không ngớt, từng hạt từng hạt bắn vào cửa kính, chảy xuống như những giọt nước mắt bi thương. Miên man trong dòng suy nghĩ, cô thiếp đi từ lúc nào…
“Ba thương con vì con giống mẹ, mẹ thương con vì con giống ba…”
Tiếng hát trong trẻo của bé gái vang lên cùng tiếng cười hạnh phúc của ba mẹ nó trong chiếc xe bốn chỗ sang trọng. Bỗng từ đằng xa một chiếc xe tải lao đến mang theo tử thần.
“RẦM…!”
Chiếc xe tải mất lái, đâm thẳng vào xe bốn chỗ cướp đi sinh mạng của cặp vợ chồng trẻ và khiến bé gái thành trẻ mồ côi…
“Cô cướp chồng của tôi, tôi sẽ không để cô yên đâu. Cô chết đi, ha ha ha…”
Tiếng cười của cô gái lạnh lẽo như vang lên từ địa ngục, mang đầy oán hận cùng chiếc ô tô đang lao thẳng về phía cô. Cô hoảng hốt ôm bụng chạy, chạy mãi nhưng càng chạy càng thấy bước chân nặng nề, bụng đau dữ dội. Máu từ trong người cô chảy xối ra, mắt cô mờ đi vì đau đớn. Mọi thứ xung quanh mơ hồ…
Ánh mắt cô gái nhìn cô đầy hận thù rồi quay lưng đi, cô cố gắng với theo nhưng trước mắt cô lại là hình bóng một cô gái buông tay cô, rơi từ tầng cao của tòa nhà xuống đất.
“Aaahhh…!”
Cơn ác mộng làm cô tỉnh giấc, bao năm nay, quá khứ vẫn luôn ám ảnh cô từng đêm… Nếu có anh ở bên, anh nhất định sẽ ôm cô vào lòng và an ủi, nhưng giờ chỉ có mình cô trải qua nỗi sợ hãi này…
Kí ức mờ ảo như màn sương nay lại hiện về rõ nét…
Ngày cô còn là nữ sinh trung học vui vẻ hoạt bát. Ngày cô còn là cô gái ngọt ngào xuân sắc với tình yêu đầu đời đẹp mà đầy oan trái. Ngày đó, đã rất lâu, rất lâu rồi…
YÊU EM TRỌN KIẾP KHÔNG PHAI – CHƯƠNG 2
Chương hai: Thiên thần không có cánh.
Trời đã chuyển dần sang thu, những cơn mưa của mùa hè bớt dần. Nắng không còn gay gắt, bầu trời cũng trở nên trong xanh và nhẹ nhàng hơn. Khánh Đan vừa làm bài kiểm tra giữa kì xong thì trời đổ mưa, mưa ào ào trút xuống trắng cả sân trường. Cô khẽ thở dài, tự trách mình hôm nay quên mang ô, tan học không biết về kiểu gì nữa. Cả lớp vẫn nhốn nháo bàn tán về đáp án bài kiểm tra vừa rồi, mỗi người một kết quả, không biết ai đúng ai sai.
Khánh Đan quay người sang bên cửa sổ ngắm nhìn trời mưa, từng giọt mưa nặng nề rơi xuống, bắn vào ô cửa kính. Ngày hôm đó trời cũng mưa như thế này…
“Khánh Đan, bài kiểm tra cậu làm tốt không?” Nhật Lệ ngồi bên cạnh cô quay sang hỏi.
“…”
“Khánh Đan!”
“Ơ, hả?!” Khi Nhật Lệ vỗ vào vai, cô mới giật mình đáp lại, lúc đó cô mới nhận ra mình đã thất thần rất lâu.
“Cậu sao vậy? Mình đã gọi cậu mấy tiếng rồi đó, đang nghĩ gì thế?”
“…”
“Ôi, sao mặt cậu tái mét thế kia? Không khỏe hả?” Nhật Lệ nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Khánh Đan lo lắng.
“Ưm… Mình không sao.” Cô cười xòa trấn an cô bạn thân.
“Ừ, bài hôm nay làm tốt chứ?”
“Cũng được.”
Đúng lúc, tiếng trống tan trường vang lên, Nhật Lệ thu dọn sách vở thấy Khánh Đan vẫn im lặng, cô khẽ nhắc:
“Khánh Đan, tan học rồi, chúng ta về thôi!”
Khánh Đan im lặng gật đầu rồi cũng thu dọn sách vở, hai cô gái nhanh chóng lẫn vào đám học sinh đang kéo nhau ra khỏi lớp. Xuống hết cầu thang cô mới chợt nhớ ra mình quên mang ô nên nói với Nhật Lệ:
“Hôm nay mình quên mang ô rồi, mình đi nhờ một đoạn nha.”
“Được thôi.” Nhật Lệ mỉm cười, cô nhìn ra bầu trời đang mưa với ánh mắt thích thú: “Bây giờ mà dầm mưa thì thích lắm nhỉ?”
“Mọi người sẽ nghĩ chúng ta là hai đứa hâm!” Khánh Đan cũng mỉm cười và đưa tay hứng những giọt mưa mát lạnh rơi vào bàn tay.
“Kệ họ nghĩ gì.”
Hai người đang định bước xuống sân trường thì một chú mặc bộ vest đen cầm ô tới, ông dừng lại trước mặt hai người và giơ ô ra. Khánh Đan nhìn ông mỉm cười, ông cũng gật đầu cười hiền lành.
“Cháu chào chú, chú tới đón Khánh Đan ạ?” Nhật Lệ chào người đàn ông đó.
Người đàn ông nhìn Nhật Lệ mỉm cười: “Chào cô Nhật Lệ.” Nói rồi ông quay sang nhìn Khánh Đan: “Cô chủ, bà chủ dặn tôi tới đón cô.”
“Vâng.” Khánh Đan đáp.
“Mai mình gặp lại nha. Tạm biệt!”
“Uhm. Tạm biệt!”
Đợi Nhật Lệ bước đi rồi ông chú mới nói với Khánh Đan: “Cô chủ, chúng ta về thôi, bà chủ đang đợi cô.”
Khánh Đan theo chú tài xế ra khỏi cổng trường, bước lên chiếc xe bốn chỗ sang trọng, xe từ từ chuyển bánh. Cơn mư