Polaroid
Yêu em trọn kiếp không phai

Yêu em trọn kiếp không phai

Tác giả: Diệp Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323233

Bình chọn: 8.00/10/323 lượt.

thì phải ăn nữa rồi nhỉ?” Khuôn mặt anh có vẻ giãn ra khi nhìn cô cười.

“Thôi mà, anh còn ép em ăn nữa, béo lên giáo viên múa sẽ trách em đó.” Cô mè nheo mặc cả với anh.

“Trách thì bảo cô ấy gặp anh.”

“Anh…”

Lần này cô dùng tới tuyệt chiêu “bộ mặt ngây thơ” của mình làm Hải Minh không thể nghiêm túc thêm được nữa, anh cười:

“Thôi được rồi, được rồi, tạm tha cho em lần này đó!” Nói xong anh đứng dậy chuẩn bị bước ra ngoài và buông một câu nhẹ như không:

“Tính Hải Nguyên thích trêu đùa như vậy đó, em đừng giận nó làm gì, nó không có ý gì đâu.” Anh nhìn cô cười rồi tiếp tục nói: “Em học đi rồi ngủ sớm nha.”

“Chẳng phải ý đồ rõ ràng đó sao? Rõ là muốn người ta tức chết còn gì!” Cô lầm rầm trong miệng vài câu rồi cũng nhanh chóng gạt nó sang một bên và tập trung vào đọc sách.



“Nghe nói cậu ấy đẹp trai lắm! Từ Mỹ trở về đây học đấy!”

“Thế hả? Ôi, đẹp trai lắm sao? Thật tuyệt!”

“Ôi dào…! Làm sao bằng anh Quang Huy hotboy trường mình được.”

“Đúng đấy! Còn Minh Tuấn lớp mình nữa!”

“…”

Buổi sáng, vừa tới lớp đã thấy cả lớp xôn xao bàn tán về học sinh mới chuyển đến, Khánh Đan ngao ngán về chỗ mình ngồi. Nhật Lệ thấy bàn tán nhiều quá, cô nàng cũng hớn hở lôi Huyền Trang chạy sang hóng chuyện. Thảo Vân là cô gái hiền lành nhất nhóm và cũng không thích ngồi buôn chuyện nên khi thấy Khánh Đan ngồi một mình cô nàng tới ngồi gần nói:

“Khánh Đan không sang đó ngồi nói chuyện với mọi người à?”

“Vân cũng vậy đó thôi, hì.” Cô khẽ cười.

“Ôi, mới có một bạn chuyển đến lớp mình đã ồn ào cả lên rồi, nếu thêm vài bạn nữa thì lớp mình loạn mất thôi!”

“Mấy bà tám lớp mình cũng làm loạn đủ rồi mà, ha.”

“Vào lớp rồi, các em trật tự ổn định chỗ ngồi đi!” Giọng cô giáo chủ nhiệm vang lên từ phía cửa ra vào. Cả lớp ai nấy đều im lặng, ổn định lại chỗ ngồi. Đi theo sau cô giáo là một học sinh nam rất cao, đẹp trai với sống mũi cao và nước da trắng, ba lô đeo một bên vai trông cậu có vẻ gì rất lãng tử.

Khánh Đan khẽ thở dài, dù biết trước là Hải Nguyên sẽ học cùng lớp với mình nhưng cô vẫn không khỏi trán nản. Không biết tên đáng ghét này sẽ giở trò gì để chọc tức cô nữa đây.

Khi lớp đã trật tự hẳn, cô giáo mới tiếp lời:

“Giới thiệu với cả lớp, đây là Dương Hải Nguyên, thành viên mới của lớp ta. Cô mong các em sẽ phát huy tinh thần đoàn kết để giúp bạn nhanh chóng hòa nhập vào tập thể nhé.”

Cả lớp lại nhao nhao lên, các bạn gái đua nhau bàn tán, khen Hải Nguyên đẹp trai, các bạn trai người thì im lặng, người thì cũng bàn tán không kém con gái.

“Nào! Các em trật tự! Hải Nguyên em hãy giới thiệu về mình để làm quen với cả lớp đi.”

“Có gì đâu mà giới thiệu.”

Hải Nguyên nói rồi đi thẳng xuống lớp, bỏ lại ánh mắt ngạc nhiên và bất ngờ của cả lớp. Khánh Đan cười thầm, cô không thấy ngạc nhiên gì bởi cô biết cậu ta sẽ như thế mà. Trong lớp lúc đó hết ngạc nhiên rồi thì bắt đầu tiếp tục bàn tán, người thì nói anh kiêu căng, người thì lấy đó làm thích thú, nói anh lạnh lùng, như vậy mới hấp dẫn. Các bạn gái thấy Hải Nguyên đi xuống lớp định chọn chỗ ngồi, cô nào cũng mong anh ngồi gần mình liền tự động ngồi dịch vào trong, hi vọng anh sẽ ngồi đó. Cô nàng Cẩm Tú cũng lên tiếng ngọt ngào với Hải Nguyên nhưng anh không thèm để ý mà ngang nhiên đi qua và đặt cặp lên bàn Khánh Đan. Hành động này của anh đã vô tình khiến Cẩm Tú vốn đã ghét Khánh Đan nay càng ghét hơn, cô nàng hậm hực quay mặt đi.

“Ngồi dịch vào!”

Nghe anh nói, Khánh Đan trợn mắt nhìn anh, anh cũng trừng mắt nhìn lại và cô đành ngoan ngoãn dịch vào trong vì cô không muốn làm ảnh hưởng tới giờ học cũng là vì không muốn rắc rối, nếu cô không chịu dịch vào để anh ngồi, chưa chắc anh đã để yên và qua ngồi bàn khác, thôi thì cứ nhịn vậy.

“Các em trật tự, mở sách ra, chúng ta bắt đầu vào bài mới nào!” Giọng cô giáo đều đều vang lên.

Hải Nguyên mở ba lô ra định lấy sách thì phát hiện ra tối hôm qua anh lấy sách ra xem trước và quên không bỏ vào ba lô. Anh quay sang giật lấy quyển sách từ tay Khánh Đan, thản nhiên mở ra như không có chuyện gì, cũng phớt lờ luôn ánh mắt nảy lửa của cô đang dành cho anh. Lát sau, thấy cô vẫn nhìn mình, anh buông một câu khô khốc:

“Chưa thấy trai đẹp bao giờ à mà nhìn mãi?”

Khánh Đan không thèm trả lời anh mà vặn lại: “Cậu có sách sao còn lấy sách của tôi?”

“Quên mang rồi!” Anh trả lời, giọng tỉnh bơ.

“Quên thì cậu giật sách của người khác như vậy sao?”

“Ừ… thích thế!”

“Đồ bất lịch sự! Với ai cậu cũng vậy à?”

Bấy giờ Hải Nguyên mới trợn mắt nhìn cô, nói:

“Với cô tôi cứ thích thế đó! Làm sao?”

“…”

“Khánh Đan!”

Đúng lúc đó cô giáo nhìn xuống chỗ Khánh Đan, buông lời nhắc nhở, Khánh Đan đành nhịn ấm ức mà quay sang chỗ Nhật Lệ đang nhìn hai người cãi nhau nãy giờ, kéo sách lại gần mình và đọc bài.

Những tiết học dài cũng dần trôi qua, tiếng trống tan học vang lên, Khánh Đan cất sách vở vào cặp cùng Nhật Lệ đi ra khỏi lớp.

“Cậu và Hải Nguyên quen nhau từ trước rồi à?” Nhật Lệ hỏi cô.

“Ừ, cậu ta là con của dì Ngọc Vân.” Khánh Đan thở dài

“Thật sao? Anh họ mà cậu nhắc đến là cậu ấy?” Nghe Khánh Đan nói Nhật Lệ ngạc nhiên hỏi