
nhà hắn, tâm trạng nó hôm nay vui vì tối qua mẹ nó gọi điện báo bà đã ra viện nhưng còn yếu, nên mẹ nó sẽ ở lại 1 tuần nữa. Không sao cả, miễn bà khỏe là nó vui rồi . Đang vui thì nó thấy hắn xuất hiện thình lình ở cửa, hắn chỉ nhìn nó 1 cái rồi thôi, đi lướt qua nó không nói câu nào. Gì vậy, hôm nay tại sao hắn không chọc phá nó như mọi hôm, hay ít ra cũng phải cười với nó 1 cái chứ. Nó cảm thấy hơi nhói trong tim, chợt nó lên tiếng kêu hắn mà chính nó cũng không ngờ là mình đã kêu hắn :
– Thầy…
– Sao ? Hắn dừng lại, đứng quay lưng mà trả lời nó
– Oh, không có gì ? Nó trả lời rồi lặng lẽ bỏ vào trong.
Nguyên ngày hôm đó, hắn không ở nhà, hắn đi đâu đó nó cũng không biết nữa, chỉ tới 3h là hắn về dạy nó học, cũng không nói với nó câu nào, liên tục 3 ngày như thế. Nó cảm thấy ngột ngạt khi phải đối mặt với hắn. Nó đã làm gì mà hắn lại lạnh lùng với nó như thế, thà hắn cứ chọc phá, la mắng nó như mọi khi cũng được, như vậy nó còn cảm thấy dễ chịu hơn là nhìn ánh mắt lạnh như băng của hắn bây giờ.
– Ngày mai cô có thể kết thúc công việc quản gia của mình được rồi. Hắn lên tiếng khi nó vừa dắt x era khỏi cổng.
– Sao vậy ? Chưa hết 1 tháng mà. Nó ngạc nhiên trả lời
– Ngày mai cô đã bắt đầu kì thi rồi và cũng công việc bây giờ cũng chẳng có gì để làm nữa, cô được xóa hết nợ. Hắn nói trên tay cầm bản hợp đồng xé cái roẹt trước mặt nó, sau đó quay lưng đi vào trong nhà.
Nó im lặng nghe hắn nói sau đó lặng lẽ dắt xe ra khỏi nhà hắn. Phải, từ giờ nó sẽ không đến đây nữa, 3 con chó Becgie cũng chạy theo nó như tiễn nó về vậy. Bỗng 1 giọt nước mắt trên khóe mi nó lăn xuống, gì thế này ? Tại sao lại khóc chứ, chỉ là kết thúc 1 công việc thôi mà. Nó lấy tay lau giọt nước mắt rồi cho xe chạy ra khỏi nhà hắn.
Trên khung cửa sổ đó, hắn lặng lẽ đứng nhìn bóng nó chạy xa dần, xa dần. Một tay hắn đặt lên phía ngực trái, sao lại có cảm giác nhói lên thế này. Điện thoại hắn reo lên :
– Alô
– Thiên ah ? 1 tuần nữa Thy Loan về Việt Nam đó
– Em biết rồi chị
– Ukm, bữa đó ra sân bay đón nó nhé.
– Ukm, thôi bye chị.
Chap 18 : Lời trái tim muốn nói
– Alo, Trâm hả ?
– Ukm, có gì không mày ?
– Tối nay đi bar chơi nhá, tao có chuyện vui.
– Chuyện gì vậy ?
– Tao kết thúc công việc ở nhà tên thầy giáo đáng ghét đó rồi, hehe
– Vui mà sao nghe giọng mày buồn vậy ?
– Con quỷ, buồn cái đầu mày ak, 1 tiếng nữa qua đón tao nha.
– Ok
Có chuyện gì xảy ra với nó rồi sao ? Bình thường nó đâu có thích mấy quán Bar này, sao hôm nay lại rủ mình đi, khó hỉu thật. Cách đây 3 năm, nó cũng 1 lần như thế, cũng 1 lần chủ động rủ nhỏ Trâm đi quán bar và hôm nay, có lẽ là lần thứ 2.
7h pm
Quán bar lại được 1 phen rung động khi 2 cô gái đẹp như thiên thần bước vào, có rất nhiều ánh mắt bị tụi nó thu hút, nhưng hôm nay nó chẳng để ý gì đến xung quanh cả vì với nó bây giờ điều cần thiết là trút hết mọi chuyện buồn hay vui với nhỏ Trâm. Cũng vẫn là chiếc bàn nằm trong góc khuất, hai đứa lại ngồi nói chuyện với nhau nhưng hôm nay, không phải là dùng nước ngọt, kem dừa hay xí muội nữa. Mà trên bàn bây giờ là 1 chai rượu Vokđa loại nặng.
– Nào, cụng ly, chúc mừng tao nghỉ việc, thoát khỏi tên thầy giáo hắc ám, hehe
– Con này, sao hôm nay lại kêu rượu vậy, sao mày uống được mà kêu.
– Kệ tao, tao thích thế, lâu lâu đổi món chứ, hehe
– Đưa đây cho tao, mai còn đi thi nữa đó. Nhỏ Trâm giựt ly rượu từ tay nó.
Mới có 3 ly mà Ny đã bắt đầu đứng không vững, cứ gục lên, gục xuống. Haizzz đúng là gái ngoan mà, chưa gì đã chịu không nổi, điệu này phải kêu anh Nam lái xe lên chở về quá, chứ xe mình mà chở nó ngồi đằng sau sao được. Nghĩ rồi Trâm lấy điện thoại gọi cho Nam.
– Hắn đuổi việc tao, không muốn thấy mặt tao…hức…thì tao nghỉ thôi…hức…ai thèm công…hức…việc của…hức…hắn chứ
– Thôi nào, say quá rồi ak, chỉ là chuyện nghĩ việc thôi mà. Nhỏ Trâm vỗ nhẹ vào vai nó.
– Hức…mà Trâm ah…hức…sao tao…hức…thấy đau…lắm…hức..,đau chỗ này nè.
Nó cầm tay nhỏ Trâm đặt vào phía ngực trái của mình. Nhỏ Trâm trơn mắt trước hành động của nó. Chẳng lẽ, chẳng lẽ mày yêu thầy thật rồi sao ? Ny dựa vào vai Trâm, nước mắt nó vẫn cứ chảy dài. Người ta thường nói, khi say là lúc người ta nói thật nhất, liệu nhỏ Ny có chấp nhận được sự thật này, bởi vốn dĩ trái tim nó từ trước tới giờ chỉ có duy nhất hình ảnh của Nhật Minh. Bây giờ, nếu nhỏ Trâm nói với nó là nó đã yêu thầy giáo rồi, liệu nó có tin, có chấp nhận được không ?
– Alô, em nghe nè
– Trâm đợi anh tý nhé, kẹt xe quá ah. Giọng Nam vang lên trong điện thoại
– Ukm, e biết rồi nè, không sao đâu.
Nó vừa tắt điện thoại thì thấy 1 đám con trai, khoảng chục thằng đang tiến lại phía tụi nó.
– Oh, sao 2 em lại ngồi buồn thế này, tụi anh góp vui với 2 cô em nhé. Một tên có vẻ là đại ca lên tiếng
– Không cần đâu, cám ơn. Nhỏ Trâm đáp trả
– Haha, sao khó chịu thế em, hình như cô bạn em say quá rồi đó, để anh đưa về giúp cho nhé. Nói rồi hắn sấn lại kéo lấy tay Ny
– Bỏ ra, làm gì vậy ? Tôi tự đưa bạn mình về được. Trâm trợn mắt nhìn lũ người đó.
– Haha, đẹp mà dữ thế em, hay anh đưa cả 2 em về luôn nhá. Hắn