Yêu Lại Từ Đầu

Yêu Lại Từ Đầu

Tác giả: Sum

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328741

Bình chọn: 8.5.00/10/874 lượt.

vẫn còn ham chơi lắm…Kính Thiên là cố tình không bắt thằng bé, chứ thực ra chỉ cần anh bước vài bước nhỏ là cu cậu sẽ nằm gọn trong tay anh ngay .Kính Thiên hai tay thọc trong túi quần, cười hắng giọng dụ cậu bé “Pan, con chạy chậm chút….con chạy nhanh quá bác đuổi không kịp….”.Vũ Uy chân ngắn đạp đạp dưới đám cỏ xanh, khuôn mặt tinh nghịch cười thích thú ” aaaaaa….bác thua con rồi…haha ”Kính Thiên bước nhanh đến chỗ thằng bé, ôm lấy nó, bế bổng cu cậu lên trời quay nhiều vòng “xem nào, hôm nay bác bắt được Pan rồi nhé ….haha”“aaaa….bác Thiên chơi xấu…bác lừa con….haha” Vũ Uy được Kính Thiên nhấc bổng trên không thì khoái lăm. Thằng bé thích nhất là được người lớn bế thế này. Nó vừa hét vừa cười làm náo loạn cả khu vườn, trông thật đáng yêu …..Hải Lam với tầm mắt nhìn con trai cười thật ngây thơ. Thằng bé đã gần ba tuổi vậy mà lại không biết mặt ba nó. Nhìn con vui đùa, nhìn ánh mắt trong sáng hồn nhiên của con lại làm cô bứt rứt trong lòng….cô không cho nó gặp mặt ba đẻ liệu có bất công…………Hải Lam cứ mải nghi, hết chuyện này đến chuyện kia…….“em suy nghĩ gì mà thần người ra thế ? ” Kính Thiên không biết từ khi nào đã đứng phía sau cô“aaaaa” Hải Lam hoảng hồn mà ôm hai tay vào ngực hét toáng lên “trời ạ , anh là ma dọa người đấy à ? làm em giật cả mình. Không phải anh đang chơi với bé Pan sao? Thế nào mà đã ở đây nhanh vậy?”Kính Thiên không nói, anh lẳng lặng bước đến bên phía cửa sổ chỗ cô ngồi, một lúc sau thản nhiên mở miệng đánh trúng vào nỗi phiền muộn trong cô “đang nghĩ tới việc sẽ phải ký hợp đồng với Doãn Thị sao?”“hả ??? sao anh…” Hải Lam ngớ người nhìn anh“là Peter nói cho anh biết. Cậu ấy thấy em hãy còn lưỡng lự không muốn đi nên nhờ anh khuyên em. Thế nào, em không muốn gặp lại Doãn Minh Phong?”“Em không biết nữa !!!” giọng cô buồn buồn“Sao lại không biết ? Hải Lam, đã ba năm, em có nghĩ đã đến lúc hai người cũng nên phải đối mặt với nhau? Em dù không nghĩ tới Minh Phong, không nghĩ cho bản thân thì hãy vì Vũ Uy mà nên làm một điều gì đó cho nó . Minh Phong là ba đẻ của thằng bé. Đây là sự thật, dù em hận Minh Phong xong cũng không thể thay đổi được thực tế này. Em đừng nghĩ Vũ Uy còn bé mà không biết gì. Thằng bé nhiều lần cứ hỏi anh ba nó đâu, sao không cho nó gặp ba. Những lúc như thế anh lại thấy thương cho nó lắm .”“em….” Nghe Kính Thiên nói mà Hải Lam cảm thấy xấu hổ trong lòng. Cô là một mẹ vậy mà chưa một lần nghĩ đến cảm nhận của con trẻ.Kính Thiên chen ngang, nói tiếp ” Hải Lam, có thể em nghĩ Vũ Uy còn nhỏ, nó sẽ không để ý gì . Nhưng sau này, khi Vũ Uy đi học, nhìn những đứa trẻ cùng tuổi có đầy đủ cả ba lẫn mẹ, lúc đấy nó sẽ sinh ra mặc cảm đấy em biết không? Trước sau gì, em và Minh Phong cũng sẽ phải gặp nhau, không bằng gặp sớm vẫn hơn”. Đúng vậy, một khi anh và An An kết hôn, anh không thể dấu An An mãi được….đến lúc đó Minh Phong cũng sẽ biết mọi chuyện….Càng nghe Kính Thiên nói càng khiến lòng Hải Lam ngổn ngang bộn bề những suy nghĩ trái chiều. Gặp…không gặp…gặp…không gặp“Kính Thiên, anh nói đúng, trước sau gì bọn em cũng sẽ phải chạm mặt nhau. Em sẽ về Việt Nam….” Hải Lam nhìn anh đưa ra quyết định của côKính Thiên cười nhẹ, bàn tay to lớn phủ lên bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của cô, rất ủng hộ quyết định này ” Hải Lam, em làm đúng lắm….” Chương 32 Oan gia ngõ hẹp – phần 1Sắp đến giờ bắt đầu hội thảo, nhưng nhân vật chính thì vẫn chưa thấy đâu. Mọi người bắt đầu sì xào to nhỏ. Người thì tò mò, háo hức , hiếu kỳ muốn biết được dung nhan của cô gái đa tài mới nổi lần này, có người lại bàn về những mẫu trang sức do cô sáng tác mà phải tặc lưỡi khen đấy khen để…..“Anh không biết chứ, tuần trước tôi đã thực sự đau đầu, mất ăn mất ngủ, không biết nên mua món quà gì để tặng vợ mình nhân dịp kỷ niệm mười năm ngày cưới của chúng tôi. May quá, mấy ngày trước , vừa lúc vợ chồng tôi vào của hàng trang sức cao cấp Winston thì thấy ngay cặp nhẫn đôi này. Vợ tôi thích nó lắm . Thế là chúng tôi quyết định mua một đôi. Bây giờ nhìn lại tôi vẫn thấy nó đẹp thật”“đúng vậy, tôi cũng vừa mới mua một đôi làm quà mừng cho con gái vào ngày cưới . Bọn trẻ thích lắm. haha…..”...Lâm Nguyệt Lan ngồi kế bên phó tổng Dương cảm thấy bực bội , khó chịu khi nghe một đám người mồm không ngớt đi khen cô gái có tên Alice Trịnh kia . Khuôn mặt phấn lộn của cô ta biến sắc, giữa trán hiện rõ hai chữ ghen tỵ to đùng. Cô ta ngồi đó, lẩm bẩm một mình như kẻ thần kinh – Có gì mà bọn họ phải thái quá lên chứ !!! chẳng qua cũng chỉ vài ba mẫu vớ vẩn mà đã nghĩ mình tài giỏi lắm sao??? Hừ….“Nguyệt Lan , em nói gì đấy ? Em khó chịu ở đâu à ? ” Phó tổng Dương cũng đang hào hứng bàn tán sôi nổi về chuyện cô gái bí ẩn lần này, nhưng khi anh đảo mắt lướt sang người kế bên mình thì thấy khuôn mặt Lâm Nguyệt Lan không được vui lại thêm cô ta cứ ngồi độc thoại tự kỷ một mình , nên anh ta rất quan tâm hỏi thămLâm Nguyệt Lan giật cả nảy , ánh mắt hơi rối loạn rất sợ phó tổng có thể đã nghe thấy vừa nãy cô ta nói xấu người khác liền vội cười trừ ” à không…không có gì….tại phải chờ lâu quá nên em hơi mệt”“cũng chưa đến giờ mà


Insane