
iếc hả? còn chưa cút khỏi đây ?” Minh Phong chán ghét liếc xéo Lâm Nguyệt Lan , lại quát tiếpTiếng quát tháo của Minh Phong như sét đánh giữa trời quang đối với Lâm Nguyệt Lan. Cô ta lầm lừ nhìn đăm đăm vào đôi bàn tay anh đang trụ vững trên chiếc eo thon của Hải Lam, giọng ấm ức vô cùng “Phong, anh sao lại có thể ở trước mặt em mà ôm ấp cô ta vậy chứ? Anh có biết…..”“Có biết em tủi thân lắm phải không?” Hải Lam lãnh đạm lên tiếng phá ngang lời nói điêu ngoa kia. Một ý cười xinh đẹp mê người trong đáy mắt Hải Lam như ẩn như hiện đến nỗi không thể biết được cô định làm gì. Cô đâu có ngu đần mà không nhận ra Lâm Nguyệt Lan là đang cố tình thọc gậy bánh xe để cô sinh lòng ghen tỵ.“cô !!! Trịnh Hải Lam, cô thật không biết xấu hổ a?” Lâm Nguyệt Lan lớn giọng la lối“câm miệng !!! Lâm Nguyệt Lan, cô còn nói xằng bậy thêm nữa thì đừng trách tôi không cảnh cáo trước” ánh mắt Minh Phong bắt đầu lộ ra tia chết chóc man rợn mà bắn về phía Lâm Nguyệt Lan. Anh thề, nếu cô ta còn mở miệng nói những lời nhăng quậy một lần nữa anh sẽ không nề hà mà lôi ả ra phía ngoài của sổ đẩy chết đi cho rồi…..“em mới là không có” Lâm Nguyệt Lan hoảng sợ, vội thu hồi cái nhìn đăm đăm về phía anh, lí nhí nói trông thì có vẻ rất tội nghiệp.Hải Lam khinh thường nhìn cô ta cười mỉa mai……Dù vẫn còn hận Minh Phong, nhưng Hải Lam lại cố tình để anh ôm mình thật tình tứ trước mặt Lâm Nguyệt Lan khiến cô ta phải thủng hai mắt khi nhìn thấy bọn họ thế này mà không thể làm được gì.Thật là một người đàn bà trơ trẽn hết chỗ nói. Dù bị Minh Phong dùng những lời lẽ coi thường, sỉ nhục đuổi đi xong Lâm Nguyệt Lan rất dày mặt đứng lì chỗ cũ.“Lam, em đừng hiểu nhầm, anh và cô ta không hề có chuyện gì hết. Anh….” Nhìn người con gái mình yêu ở trong lòng không nói gì khiến Minh Phong khẩn trương cùng bất an lo sợ . Anh sợ cô sẽ hiểu lầm những lời của Lâm Nguyệt Lan sẽ làm tổn thương đến cô nên hấp tấp mở miệng giải thích“Ngốc ạ !!! em sao lại có thể hiểu lầm anh được chứ!!!” Hải Lam ngẩng đầu nhìn anh , ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt trên bờ môi anh, giọng oán trách đáng yêu mà hướng về khuôn mặt mỹ nam kề sát mình“Lam” Minh Phong ngây ngốc trước cử chỉ âu yếm của cô. Cô tha thứ cho anh rồi. Thật may quá…“haha…Trịnh Hải Lam, cô là cao thượng hay là đần độn đây. Xem ra mới có ba năm mà đã khiến cô mất trí nhớ rồi thì phải. Vậy để tôi nhắc lại một chút chuyện mà cô đã nhìn thấy nhé” càng nhìn thái độ bình thản như không có gì của Hải Lam càng khiến cô ta điên tiết hơn.“bốp”Một cái tát bỏng cháy mặt không lưu tình mà giáng xuống khuôn mặt Lâm Nguyệt Lan bỏng rát“anh….” Lâm Nguyệt Lan ôm má phải đỏ lừ năm dấu tay của Minh Phong, nhìn anh căm uất. Anh đánh cô ta thật“Cô đúng là càng ngày càng không biết điều thì phải” Minh Phong gằn lênLâm Nguyệt Lan nhếch miệng cười đểu cáng ” Tôi không biết điều ???? haha….Hải Lam, cô nhìn anh ta đi. Trước đây là Doãn Minh Phong chán ghét cô, liền vội vàng tìm đến tôi. Không ngờ, tôi và anh ta ngày đêm ân ái mặn nồng với nhau mà giờ anh ta quay ra kêu oan a? Doãn Minh Phong, anh thật bỉ ổi. Anh khiến Hải Lam phải bỏ nhà bỏ cửa sống khổ sở, giờ cô ấy quay về lại giả nhân giả nghĩa đối tốt với người ta ư? Hừ….”“Cô” Minh Phong tiếp tục giơ cánh tay lên lần nữa, đang định cho Lâm Nguyệt Lan thêm vài cái tát thì Hải Lam đã kịp thời ngăn lại…… Chương 34 – phần 2“Lam, em….” cánh tay Minh Phong bị Hải Lam bất ngờ chặn lại giữa không trung khiến trong mắt anh đang bừng bừng lửa giận liền trở lên cứng ngắc , khó hiểu nhìn cô. Cô sẽ không vì những lời dối trá của Lâm Nguyệt Lan mà oán trách anh chứ? Còn nhớ năm đó, khi anh uống say đến không còn biết trời đất là gì , để rồi một phút nông cạn, một phút sai lầm tắc trách , anh đã phản bội lại tình yêu của cô , làm ra loại chuyện không đáng được tha thứ kia. Anh vô cùng ân hận, vô cùng hổ thẹn với chính mình, hổ thẹn trước người con gái anh yêu. Nhưng đó là sai lầm duy nhất và cũng là cuối cùng của anh. Từ hôm đó Minh Phong không hề qua lại hay dây dưa không rõ với Lâm Nguyệt Lan . Ba năm qua , dù ham muốn dục vọng nhiều lúc làm anh thèm muốn được giải thoát nhưng cuối cùng vẫn là anh một lòng một dạ chờ cô trở về, không có lần thứ hai phản bội lại tình yêu của bọn họ…..Vẻ mặt Hải Lam lại nhìn không ra một chút tức giận nào. Đối với những lời khiêu khích của Lâm Nguyệt Lan càng làm cho cô bình tĩnh cực kỳ , bình tĩnh như thể cô chưa hề nghe thấy cái gì….“Lâm Nguyệt Lan, tôi thấy cô thật đáng thương !!!” Hải Lam rời khỏi người Minh Phong, chậm rãi bước lên ba bước, tiến gần sát về phía Lâm Nguyệt Lan,giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng phun ra một câu , nghe thì rất đồng cảm xong lại chẳng khác nào khinh bỉ đối phương.“cô” Lâm Nguyệt Lan mặt tối sầm lại. Cô ta trăm lần vạn lần vắt óc ra nghĩ cũng không thể biết được người trước mắt rốt cục là điên hay là điếc mà có thể bình thản đến như vậy .Trong khi đó đôi lông mày rậm kiếm sắc của Minh Phong đã sớm nhíu chặt vào nhau không cách nào gỡ ra được. Đôi mắt đen láy, nhu tình như nước của anh nhìn Hải Lam càng thêm khó hiểu. Mà chính xác hơn là,