Old school Swatch Watches
Yêu Lại Từ Đầu

Yêu Lại Từ Đầu

Tác giả: Sum

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326141

Bình chọn: 7.00/10/614 lượt.

anh đang sợ hãi, bất an trước vẻ mặt thiên sứ bình tĩnh của cô – Cô lại có thể coi tất cả lời nói vừa rồi của Lâm Nguyệt Lan chỉ là không khí không đáng bận tâm tới.“Thế nào ??? Có phải rất muốn thấy tôi sẽ điên cuồng mà gào thét không ?” Hải Lam cười nhạt , ngữ khí không đổi, trước sau vẫn là dùng một giọng để nói chuyện với Lâm Nguyệt Lan.“haha…Trịnh Hải Lam, cô sao phải cố làm ra vẻ thản nhiên như chưa hề có chuyện gì vậy chứ ??? Thật tội nghiệp a !!! Chẳng phải trong lòng cô bây giờ đang căm tức Doãn Minh Phong lắm hay sao? Chắc không phải vừa mới được anh ta ôm ấp , nỉ non vài câu liền vội tha thứ ??? ” Lâm Nguyệt Lan cười lớn. Khóe miệng cô ta nhếch lên cao vút, giọng châm chọc càng thêm rõ ràng hơn nữa ” Tôi thấy, cho dù có là ba mười năm đi chăng nữa thì cô vẫn chỉ là một người đàn bà ngu ngốc bị người ta chơi đùa chán rồi ném vào thùng rác như một mớ giẻ lau hôi hám mà thôi. Haha…”“Lâm…… Nguyệt………….. Lan” Minh Phong nghe cô ta nói câu này mà khi huyết trong người sôi sùng sục, không còn chịu hơn được nữa, anh gầm lên như hổ dữ, tức giận xông đến cô ta chuẩn bị hành hung ám sát mạng người tại nơi này.Xong Hải Lam sớm nhìn thấy được đằng sau lưng mình Minh Phong đang nổi giận , cô liền giơ tay lên , rất nhanh mà ra hiệu cho anh dừng lại. Một câu ba chứ không rõ ràng khiến cho cả anh và Lâm Nguyệt Lan phải căng mặt , ngây ra như phỗng “Nói hay lắm…..”“Lam, em….em đừng nghe cô ta nói, anh chưa bao giờ…..” Minh Phong nhìn cô đau lòng nói. Cô vì lời nói hiểm ác của Lâm Nguyệt Lan mà tự hạ thấp chính mình thật không đáng….nó khiến tim anh nhói đau quá“em biết” Hải Lam nhẹ nhàng ngắt lời , quay ra nhìn anh, một nét cười dịu dàng nhu tình hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ” chỉ là em thấy tội nghiệp hơn cho Lâm Nguyệt Lan mà thôi”“Trịnh Hải Lam, đồ đàn bà điên…..” Lâm Nguyệt Lan thực sự hóa ngộ , định hét lên mà mắng chủi Hải Lam xong cái miệng liền im bặt không dám lớn tiếng tiếp khi bắt gặp cơn cuộng nộ trong mắt Minh Phong.Nguyên lai, Hải Lam vẫn không hề cáu giận mà la lối ầm ĩ giống như ả đàn bà kia. Khí chất tao nhã, điềm đạm được phát huy hết khả năng. Cô dùng ánh mắt thương hại đặc biệt dành riêng cho Lâm Nguyệt Lan, không nhanh không chậm , lên tiếng “Tôi điên ??? haha….thật buồn cười, sao tôi có thể điên được chứ ? Lâm Nguyệt Lan, cô nói rất hay !!! Nhưng mà tôi lại cứ có cảm giác những lời này như là đang nói chính cô quá vậy ??? Đã ba năm, vậy mà cô vẫn chỉ làm được thế này thôi sao?”“Trịnh Hải Lam, cô muốn gì? Đừng nghĩ nói những lời mập mờ thì có thể khiến tôi tức giận? hừ…” Lâm Nguyệt Lan hừ lạnh một tiếng“Lam, đừng để ý tới lời cô ta nói. Chúng ta đi thôi” Minh Phong nắm lấy tay Hải Lam, định kéo cô rời khỏi văn phòng, nhưng……“Minh Phong, đợi chút” Hải Lam dùng lực kéo anh lại, hướng khuôn mặt không một tia xúc cảm về phía Lâm Nguyệt Lan , mỉa mai nói “Tôi đâu cần phải phí tâm nghĩ đủ mọi thủ đoạn ham hại người khác như cô. Cô hao tâm tổn trí vậy mà ba năm qua vẫn chỉ là kẻ đứng lề đường như một thứ rác rưởi bị ai đó lạnh lùng quẳng đi thế này sao? Thật đáng thương mà !!! Cô thấy đấy, Minh Phong là chồng tôi, chúng tôi dù ba năm không gặp nhau nhưng tình cảm trước sau vẫn rất tốt, thậm chí là rất mặn nồng…..Anh ấy luôn nói lời yêu thương với tôi.Thử hỏi còn gì bằng là được chính chồng mình chăm sóc, quan tâm thế này chứ……Lâm Nguyệt Lan – Cô chẳng qua cũng chỉ là kẻ qua đường không hơn không kém !!! Cô dày công như vậy mà ngay cả tư cách làm tình nhân của Minh Phong cũng không thể với tới được, thật là…” Hải Lam bày ra vẻ kinh nhược đối với Lâm Nguyệt Lan, cố tình tặc lưỡi nhẹ một cái mà bỏ lửng câu cuối nhưng ngụ ý thì rất rõ ràng. Cô ta chắc không ngờ được rằng chính lời nói của cô ta lại là con dao nhọn hạ nhục chính mình.“Cô, Trịnh….Hải……Lam” Lâm Nguyệt Lan giận tía mặt mũi, điên lên mà giương cao tay giáng xuống mặt Hải LamNhanh hơn cả vận tốc ánh sáng, Hải Lam không khó để bóp chặt bàn tay sớm vì lời nói của cô mà trắng xanh đang gần chặm vào mặt mình kia. Còn Minh Phong được trận bạt hồn bạt vía kêu lên “Lam cẩn thận” , đang định đỡ cho cô nhưng may thay…..“Bỏ ra….Trịnh Hải Lam, là cô cướp mất Minh Phong của tôi. Tôi sẽ không tha cho cô” Lâm Nguyệt Lan cảm giác một trận đau nhức đến gần tắc mạch máu dưới cổ tay, gầm rống lên.Hải Lam không những không buông tay mình ra, thậm chí cô còn bóp mạnh hơn nữa khiến bàn tay Lâm Nguyệt Lan tím ngắt lại.“Định tát tôi sao? Lâm Nguyệt Lan, cô nghĩ là mình còn có thể giống như ba năm trước đây mà đẩy ngã tôi ? ” Hải Lam cười lạnh. Nghĩ tới mãi sau này Hải Lam mới biết được mình mất đi một đứa con lại làm cho cô càng thêm oán hận tới tận xương tủy Lâm Nguyệt Lan. Ánh mắt Hải Lam phẫn hận gắt gao nhìn cô ta, tiếp tục ” Yên tâm !!! Tôi sẽ không đánh trả lại cô. Bởi vì cô không có nhân cách của một con người xứng đáng để tôi làm vậy . Nó sẽ làm đôi bàn tay trong sạch của tôi vấy bẩn khi đánh vào đám thịt hôi thối tanh mùi máu trên người cô. Xong……….” câu cuối cùng Hải Lam nhấn mạnh lên từng từ như kề dao tận cổ Lâm Nguyệt Lan ” nợ giết con tôi, tôi