
đến đâm nó.
Nó cảm nhận được mùi nguy hiểm đang vây lấy mình nhưng nó không tỏ ra cuốn quýt mà ngược lại còn vô cùng nhàn nhã. Đã là sát thủ thì đồng nghĩa độ nhạy bén phải hơn hẳn những người thường chứ. Nó vung chân trái đá bay cây dao rồi dùng chân phải đá vào mặt cô. Cô ngã xuống đất, máu miệng rỉ ra.
Sự việc chỉ xảy ra vỏn vẹn trong 3 giây. Nó tiếp tục uống rượu một cách bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tiếng nhạc tắt hẳn, mọi người vây lấy chỗ đó xem chuyện gì xảy ra. Hani bước ra khỏi đám đông:
– Có chuyện gì vậy?
Đèn trong quán bar được bật lên. Roy chỉ vào mặt cô:
– Min? Mầy đến đây làm gì?
Nó ra hiệu cho mọi người im lặng, mọi ánh mắt đổ dồn vào nó. Min vẫn ngồi đó đưa tay quệt máu rồi nhếch môi kiểu khinh bỉ. Nó đứng lên chậm rãi tiến đến chỗ của cô rồi ngồi xuống bên cạnh. Gương mặt nó trở nên không cảm xúc, đã thế trong đôi mắt còn tỏ ra luồn sát khí muốn giết người nữa chứ.
Nó nhếch mép tạo nên nụ cười nửa miệng đẹp đúng kiểu. Nó nâng cằm của Min lên:
– Sống…..là phải biết điều….. chứ đừng tỏ vẻ máu liều nhiều hơn máu não!
Min gạt tay nó ra khỏi mặt mình, lên giọng đe dọa:
– Người của bang Black Dragon sắp đến để lấy mạng mầy đấy! Đời mầy tàn rồi con ạ!
Nó quay sang hướng khác bật cười, kiểu như nó không thể tin nổi Min còn có thể lên giọng kiểu đó. Nó búng tay, năm cái xác mặt vest đen bị vứt xuống ngay trước mặt Min làm cô hoảng hốt tột độ. Nó đứng lên quay lưng về phía cô:
– Đây là người của bang Black Dragon mà mầy đang nói tới phải không?
– Sao….sao…. – cô hốt hoảng lắp bắp.
Mọi người xì xầm nhìn Min chỉ trỏ đủ kiểu. Họ cười cợt vì Min quá ngu ngốc ấy mà. Nó xoay người lại nhìn gương mặt đang sợ hãi của Min:
– Có biết quy tắc của bang Black Dragon là gì không? Min sợ sệt đưa đôi mắt thơ thẩn nhìn nó. Nó tiếp:
– Đó là….không được đánh người hoặc giết người bừa bãi khi không có lệnh của Bang Chủ.
– Sao….sao….mầy có thể….biết điều đó chứ? – Min ngạc nhiên nhìn nó. Nó lại cười, cười thay cho tất cả mọi người đang đứng ở đây, cười thay cho cái đầu óc nông cạn của Min. Nó ngồi xuống ghế đưa ly rượu lên miệng nhấp một ngụm rồi nhếch mép:
– Vì tao là người đã đặt ra cái quy tắc đó mà!
– Cái…cái gì? – Min bị shock. Min xanh mặt, trán cô đầy mồ hôi như đã hiểu ra được vấn đề. Cô e sợ nhìn con người trước mặt. Dựa vào thái độ của mọi người nãy giờ chẳng lẽ nó thực sự là Bang Chủ của Hắc Long Bang sao? Thôi tiêu đời rồi!
Bỗng nó đập bàn là cô giật thót tim. “Rầm”
– Mẹ kiếp! Dám cho người giả mạo thành viên Hắc Long Bang mà còn còn đòi giết tao sao? Nhờ những đứa mồm mép như mầy mà bang hội của tao ngày càng nổi tiếng trong thế giới ngầm rồi đấy!
Cả bọn hoảng sợ nhìn nó, chưa bao giờ họ thấy nó tức giận như vậy. Còn Min thì thôi khỏi nói, cô cứng họng không trả treo gì được nữa. Nó vẫn trừng mắt nhìn cô:
– Người đâu? Hai tên cận vệ bước ra cúi đầu chờ lệnh, nó tiếp:
– Lôi nó vào trong cắt lưỡi đi! Sẵn tiện đập gãy chân nó để nó khỏi đi ức hiếp ai nữa!
– Dạ!!! Hai tên vệ sĩ giữ chặt hai tay Min, cô không ngừng gào thét:
– Đừng mà! Làm ơn tha cho tôi!
Min bị lôi đi, nó thở hắt ra tựa đầu lên thành ghế. Nó ra lệnh cho mọi người tiếp tục, nững người khác tả ra còn bảy người kia thì ngồi xuống bên cạnh nó. Nari cất tiếng:
– Làm vậy có ác quá không?
– Đúng đó Halee à! Em bỏ qua đi! – Vinlee cũng đứng về phe Nari. Nó cười nhẹ:
– Nó chỉ bị giam vài ngày thôi, em không làm gì nó đâu mà! Em sẽ cho bac sĩ phẫu thuật cho nó!
Roy thắc mắc:
– Phẫu thuật gì?
– Phẫu thuật vết dao bị tớ rạch lên mặt đấy! Có lẽ nó sợ rồi nên tớ không ép nó và đường cùng làm gì. Hắn cười tươi bẹo má nó:
– Anh biết bx anh là người tốt mà!Hihi….
– Thôi mọi người ra chơi tiếp đi nào! – Jee bảo.
Cả đám kéo nhau ra ngoài sàn nhảy hòa mình vào tiếng nhạc. Đây chính là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nó.
*Sáng hôm sau tại nhà hắn:
“Why oh why tell me why not me…..Why oh why we were meant to be Baby i know i could be all you need Why oh why, oh why”
Tiếng nhạc chuông điện thoại vang vọng khắp phòng, trên giường là một cái xác chết cởi trần ngủ li bì. Đủ mọi tư thế ngủ mà từ trước đến giờ chưa gặp lần nào. Giống những điều kì thú ghê! Hắn tỏ ra bực bội dùng gối bịt tai lại ngủ tiếp. Tối hôm qua la cà với nó đến tận 2h sáng, thế mà ngủ chưa được bao nhiêu lại có kẻ gọi đến làm phiền.
Tiếng nhạc ngưng hẳn, hắn mỉm cười thoải mái rồi tiếp tục chuyên môn. Bỗng:
“Why oh why tell me why not me…..Why oh why we were meant to be Baby i know i could be all you need Why oh why, oh why”
Lại reo nữa, hắn điên tiết ném cái gối vào tường rồi ngồi dậy tìm cái điện thoại. Trời ạ! Đêm qua mắt nhắm mắt mở nên ném luôn cái điện thoại ở cái xó nào rồi không biết. Tiếng chuông thì cứ reo văng vẳng mà bóng dáng chẳng thấy đâu. Hắn lục từng cái ngăn kéo, hộc tủ.
Hắn cẩn thận xem xét trong mấy chiếc giày nằm lăn lóc. Rồi mở tủ quần áo, kiểm tra nhà vệ sinh. Đều không có!!! Mãi khi tiếng chuông reo lên lần thứ 21 thì hắn mới phát hiện nó nằm trong cái sọt rác cạnh bàn học. Có nết y như chị