
n cô ấy chứng tỏ người này không những đã có duyên mới anh mà còn quan trọng hơn như thế nhiều. Anh phải biết nắm bắt. Cái gì nó đã tuột khỏi tay anh mà nếu anh vẫn còn quan trọng nó thì hãy với theo và nắm chặt lại quyết không bao giờ để nó tuột khỏi tay nữa.
– Có vậy nữa sao?
– Em tin anh làm được.
Nói rồi Phương Thy chìa tay ra, Đoàn Duy nhìn cô một chút rồi mỉm cười cho tay ra khỏi túi quần. Cả hai nhận lấy cái bắt tay của nhau và nở nụ cười thân thiện.
Một cái bắt tay, và cả hai đã chấp nhận thực tế. Nhất là Duy, anh đã có cái nhìn thân thiện hơn về Phi và Thy. Cái bắt tay này như xóa tan nỗi phẫn uất mất người yêu ngày trước. Cũng giống như lần này Thy giúp Duy, trên tinh thần là vì tình bạn nhưng thực tế vợ chồng cô muốn bù đắp nỗi đau gây ra cho Duy ngày xưa.
Khi ta đánh mất một thứ gì đó quan trọng. Khoan hãy suy nghĩ vì sao ta bị cướp lấy. Trước tiên hãy tự trách chính bản thân mình không đủ khả năng giữ nó lại.
Đôi khi bù đắp sẽ không được người bị tổn thương chấp nhận nhưng hãy đặt nó vào đúng vấn đề chí tình và hợp lý. Bởi vì, nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua nhưng niềm vui và hạnh phúc của cuộc đời không may mắn đã đến lần đầu, lần thứ hai rồi sẽ lại lần thứ ba. Mất một lần thì không nên để tuột một lần nữa.
Đến bên Tuệ Lâm, nằm chặt lấy tay cô, Duy mỉm cười hôn lên môi cô và nói thì thầm vào tai:
– Anh sẽ chờ em ở đây, để nói với em, những điều quan trọng nhất đời anh. Dành cho riêng em !
Chap 50:
Một buổi sáng, Trần Kiên đã tỉnh lại. Bà Quế vẫn ở bên cạnh ông, nhận được cái mỉm cười dễ chịu từ bà Quế, Trần Kiên hỏi:
– Anh đã nằm ở đây lâu chưa?
– 3 ngày rồi.
– Cũng lâu quá hả?
– Anh cảm thấy thế nào?
– Vẫn còn tê ở mấy chỗ thằng nhãi nó bắn. Sao … mọi chuyện …
Bà Quế và ông Kiên đang nói chuyện thì bác sĩ vào và kiểm tra cho Trần Kiên. Sau một lúc thì bác sĩ thông báo :
– Sức khỏe đã ổn định, nếu không có gì thay đổi thì có thể xuất viện vào cuối tuần.
– Cảm ơn bác sĩ.
Khi bác sĩ trở ra hết, Trần Kiên nhận ly tổ yến từ tay bà Quế rồi nói :
– Giờ thì kể cho anh nghe đi. Cuối cùng thì Lý Đoàn Duy cũng khuất phục và chính thức mất Tập đoàn Lý Đoàn rồi phải không?
– Tập đoàn Lý Đoàn đã được bán.
– Cuối cùng thì cũng đã xong. Có hứng mấy viên đạn của nó cũng không sao !
– Nhưng đã bán vài giây trước khi diễn ra buổi ký hợp đồng. Bạn của Duy đã bỏ ra số tiền mà nó ra bán mua lại.
– Cái gì? Có chuyện đó nữa à? Sao lại như thế được chứ !
– Anh bình tĩnh lại đi.
– Cái gì mà bình tĩnh. Anh đã bỏ biết bao công sức… Bạn nó mà ai mà thế lực còn hơn cả Nguyễn Gia Hào …Trời ơi, anh điên mất.
– Bình tĩnh đi.
Trong khi đó, tại một phòng bệnh gần hơn, Duy đang âu yếm lau từng kẽ tay, rồi lâu lâu lại khẽ vuốt tóc. Căn phòng lúc nào cũng có mùi thơm nhẹ của oải hương và những bài nhạc giao hưởng. Nghe có tiếng gõ cửa, Duy mở cửa phòng ra. Thì ra đó là Khiết Nhã, Duy cười :
– Ủa? Hôm qua còn giận dữ lắm mà. Hôm nay lại lót tót ra đón chồng sao?
– Còn lâu.
– Thế đi đâu vậy?
– Lấy quần áo cho Tuệ Lâm. Dù sao đây cũng là đứa em gái kết nghĩa của tớ.
– Mạnh đâu rồi nhỉ?
– Thôi tránh ra để tớ vào.
Khiết Nhã ngồi xuống chưa được bao lâu thì Tiến Mạnh đẩy cửa vào và nói :
– Hey Duy … Có chuyện rồi …
Trông thấy bà vợ đang ngồi chễm chệ ở đó, Tiến Mạnh liếc mắt rồi nhìn Đoàn Duy. Duy hỏi :
– Hai người có cần để tôi ra ngoài không.
– Không !
Cả hai cùng đồng thanh. Đoàn Duy nói :
– Tốt nhất là hai người cần nói chuyện riêng.
– Tớ nghĩ chúng ta cần nói chuyện riêng thì đúng hơn.
– Hả? Tớ và cậu?
– Trần Kiên đã tỉnh lại.
– Sao? Tỉnh lại rồi à?
– Không cần thiết phải như thế đâu. Từ từ đã … hắn vừa mới chết đi sống lại và cậu không thể tới và bóp cổ hắn nữa.
– Tớ cần hỏi một số chuyện.
– Đoàn Duy, khi tớ đến nhà Tuệ Lâm, tình cờ… mà tớ nghĩ là cái đĩa này cần thiết cho cậu.
Đoàn Duy và Tiến Mạnh quay lại nhìn Khiết Nhã, và cô lấy trong ba lô ra một chiếc đĩa CD. Đoàn Duy cầm lấy cãi đĩa và nói :
– Hai người cứ ở đây, để tớ xách laptop ra ngoài nghe cũng được. Mạnh,chờ tớ một lát !
Đoàn Duy nói rồi, túm lấy cái đĩa đi một mạch ra ngoài. Trong khi đó, ở trong này, Khiết Nhã và Tiến Mạnh ở cùng nhau. Ngồi một lúc, Tiến Mạnh nói :
– Anh không ở nhà cũng lâu rồi … Có gì khác không?
– Vẫn địa chỉ đó.
– Em sợ anh quên hay sao mà nói với anh như thế?
– Có lẽ anh quên rồi đó chứ.
– Anh không về nhà cả tuần nay là vì em đó thôi.
– Vì tôi đuổi anh đi hả?
– Có cần phải ăn thua đủ với anh không? Chúng ta đã không gặp nhau… 7 ngày, 168 giờ, 10080 phút, 86400 giây… Đó là con số làm tròn … Anh muốn nói những câu “anh nhớ em”, “anh muốn hôn em” hay những cử chỉ yêu thương giống như những đôi vợ chồng xa cách đã lâu … và muốn lại từ em … ít nhất là một cái mỉm cười … Cứ không đơn giản là những câu ăn thua đủ với nhau như vậy.
– Anh có thể bị đuổi ra ngoài nếu làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi đấy.
– Nhưng em còn cho cơ hội anh đứng nói chuyện với em ở đâu? Anh không thể kiềm chế được. Em ghét anh lắm hả ?
– Phải. Em ghét anh đó. Ghét vì tất cả mọi thứ. Có phải em nói anh đi thì anh sẽ đi