
em lúc còn học bên đó.
– Gia đình em không biết à ?
– Em không biết có phải vì vắng anh ấy mà em trở nên ngán tận cổ trường đại học hay không. Rồi em lén bỏ về bên này.
– Gia đình không quan tâm đến em à ?
– Em nói dối họ. Em bảo chuyển đến New York học.
– Em cũng hay đấy. Về đây lâu chưa ?
– Gần 4 tháng ạ !
– Anh Mạnh có kể cho chị nghe, có vẻ em và Đoàn Duy có nhiều chuyện vui nhỉ ?
– Chị cũng biết Lý Đoàn Duy à ?
– Sao lại không. Chị và Duy học chung lúc nhỏ mà. Sau này chị mới biết Tiến Mạnh.
– Anh ta so với anh Tiến Mạnh, còn cách một đoạn đường dài.
– Nếu em so sánh như vậy, Chúa chỉ cần tạo ra một Adam và Eva thì có đủ rồi.
– Chị nói vậy là sao ?
– Em phải nhìn ra cái tốt của họ rồi hãy đánh giá họ. Hãy đếm những số lần cậu ta giúp đỡ em trước khi nhớ những lần cậu ta chọc cho em cáu.
– Anh ta chẳng có gì tốt.
– Đừng cố chấp. Hãy từ từ. Không khó để từ chối một người bạn nhưng rất khó để có một người bạn tốt đấy. Không dễ trong cuộc sống ngày nay để còn được những người như Đoàn Duy đâu.
– Chị nghĩ em và anh ta thích nhau hả ?
Khiết Nhã cười bí mật và lắc đầu. Gần tối, Lâm ra về. Cô đi vi vu khắp nơi bằng chiếc xe đạp điện, lúc đang suy nghĩ về những gì Khiết Nhã nói. Lâm nghe tiếng ngã nhào từ phía sau, thì ra cô đã bất cẩn đụng phải một người đang cố băng qua đường. Lâm chạy lại :
– Ơ… Xin lỗi ! Tôi không cố ý !
– Lái xe phải tập trung chứ.
Lâm xem thử và nhìn ra người đàn bà trông khá quen. Bà cũng hí hửng :
– Lại là con ! Tuệ Lâm phải không ?
– Biết con hả ?
– Không nhớ cô sao. Cô là mẹ của Đoàn Duy đây !
– Chào cô. Cô không sao chứ ?
– Không có gì. Nhưng cô cảm thấy đau chân quá, con đưa cô về bằng xe của con nhé.
– Con chỉ có xe đạp điện thôi.
– Có gì đâu. Như thế này vừa mát lại ngắm cảnh. Thôi, đưa cô về. Cô có thuốc ở nhà !
– Vâng.
Lâm đỡ bà Quế vào trong nhà, quản gia hỏi :
– Bà chủ, bà có sao không ?
– Làm cho tôi 2 ly nước cam. Nhanh lên !
– Vâng ạ !
Rồi quay sang Tuệ Lâm, bà niềm nở :
– Cháu uống nước cam nhé !
Lâm gật đầu. Lúc bà đang nói huyên thuyên thì tiếng xe hơi về đến. Bà Quế nói :
– Kìa, Đoàn Duy đã về !
Trông anh chàng khá mệt mỏi lại đang cáu tiết khi tắt điện thoại. Tuệ Lâm gật đầu chào, Duy nhìn bà Quế đang chườm đá ở chân, Duy hỏi :
– Cô làm gì ở đây ?
– Tôi đụng trúng cô Quế. Tôi đưa cô ấy về !
– Chắc mình biết chạy xe thì hãy lái xe. Không thì cứ đi Taxi đi !
– Đoàn Duy, sao con lại nói chuyện với bạn gái như vậy ?
– Cô ta không phải bạn gái của con.
– Chào cô con về !
– Ơ … Khoan. Cháu cứ ngồi đây. Chờ bác một chút !
Bà Quế nói :
– Duy, con làm sao vậy ?
– Chẳng sao hết. Con và cô ta không có bất cứ mối quan hệ nào cả. Con chỉ có một bạn gái là Phương Thy thôi.
– Chấp nhận thực tế đi ! Con bị bỏ rồi.
– Cũng không vì thế mà mẹ nghĩ người này là bạn gái của con.
Duy bực tức bỏ lên phòng. Bà Quế nói :
– Tuệ Lâm, tối thứ bảy con rãnh chứ ?
– Dạ. Có chi không ạ ?
– Thứ bảy cô sẽ cho người đến đón con. Hôm đó là sinh nhật cô !
– Con ….
– Từ chối thì cô sẽ giận đấy.
Tuệ Lâm ra cửa mà lòng bâng khuâng. Cô không biết cách từ chối nên đã đồng ý. Lâm thắc mắc tại sao Duy lại lạnh lùng với mình. Chẳng lẽ vì thái độ của cô hôm trước đã làm thay đổi mối quan hệ của hai người.
– Làm gì có mối quan hệ nào chứ !
Họ nghĩ về nhau. Thắc mắc hành động của nhau. Và không hiểu vì sao đối phương lại như vậy.
Có lẽ thần tình yêu đã bắt đầu đánh dấu cho một cặp đôi mới. Sẵn sàng mang họ đến bên nhau, như trong số hàng triệu cặp đôi trên thế giới đã may mắn được như thế.
Chap 18:
– Con trai mẹ ế tới nỗi phải nhờ mẹ đi mời giúp à ?
– Mẹ chỉ muốn giúp con thôi. Con tìm đâu ra bạn nhảy hôm sinh nhật mẹ.
– Cũng không cần thiết phải là Tuệ Lâm.
– Duy à…Mẹ con ta có vẻ xa cách sau chuyện đó.
– Là mẹ nghĩ vậy thôi. Con không có. Con rất bận. Chào mẹ.
Duy đóng chặt cửa phòng và khóa trong rồi mở nhạc thật to. Mọi chuyện ở công ty vẫn diễn ra bình thường, có vẻ như lần Duy nổi cáu hôm nọ đã làm ông Trần Kiên ý tứ hơn. Bởi mọi kiểm soát bây giờ Duy không giao cho ai hết ngoài anh. Có nhiều lúc, Duy cảm thấy những cô vợ dắt những đứa con tíu tít đến đón cha ở công ty buổi chiều làm anh cảm thấy thèm thuồng. Không giống tuýp đàn ông hiện đại, Duy cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện lập gia đình, không phải là mới đây nhưng chuyện yêu đương trục trặc khiến Duy chán nản muốn dẹp hết mọi suy nghĩ về chuyện này. Dẫu có yêu say đắm thì cất bước ra đi trong chốc lát cũng chẳng có gì là lạ. Một Phương Thy là quá đủ để Duy chán nản với đường tình, cộng thêm một Tuệ Lâm hờ hững nên Duy cũng muốn quay phắt lại với tình yêu. Mấy ngày nay Duy bị bệnh nên ngày thứ sáu hôm nay anh quyết định không tới công ty để nghỉ ngơi, một phần vì ngày mai đã là sinh nhật của bà Quế, hôm nay Duy cũng không muốn đi làm cho lắm. Duy lấy cái hộp mà đã đem từ Đà Lạt về, anh giở ra xem thử, đó là tài liệu về cái chết bí ẩn của một ca sĩ phòng trà, Duy nhìn kỹ thử ngày tháng, anh khá ngạc nhiên, chỉ cách ngày sinh của anh vài ngày thôi. Chính xác là 8 ngày. Tờ báo cũ này còn đưa tin