XtGem Forum catalog
Yêu Nữa Được Không

Yêu Nữa Được Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325681

Bình chọn: 8.5.00/10/568 lượt.


– Chẳng lẽ lại đi tay không ? Thằng này điên thật.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Khiết Nhã và Tuệ Lâm đem một ít trái cây ra ngoài phía hồ bơi cùng tâm sự. Khiết Nhã thấy Lâm hơi buồn. Nhã hỏi :

– Anh Mạnh vô tình khơi lại nỗi đau của em à ?

– Không. Em đã có thể mỉm cười tức là em có thể vượt qua.

– Vậy là em không vui vì chuyện khác.

– Vâng.

– Có thể chia sẻ với chị không ?… À mà chờ chị một chút, chị quên lấy nước rồi !

Đợi một khoảng lâu, Lâm nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Lại có tiếng gì đó gần giống như âm thanh đặt ly nước xuống. Cô nói :

– Thật ra đâu phải em muốn từ chối… Nhưng em vẫn chưa xác định được em thực sự thích hay chỉ vì em quá nhớ người quá cố. Vì thực sự Đoàn Duy hoàn hảo như anh ấy vậy. Những tưởng em sẽ không bao giờ tìm được một người như thế nữa. Em từng nhớ Duy đã ôm em vào lòng khi vô tình biết được nỗi đau của em, cái ôm đó làm trái tim em ấm lại sau bao ngày hiu quạnh vì thiếu vắng anh ấy trên cõi đời này. Ngay lúc đó em biết, Duy đối với em thực sự rất khác. Khác với cảm giác lúc đi chơi cùng anh Mạnh nhiều.

Tiếng bước chân ấy như nhích lại, Tuệ Lâm lại tiếp tục :

– Em nghĩ… chỉ là cá nhân em nghĩ mà thôi… em nghĩ anh ấy đứng chờ em đêm hôm đó. Nhưng tại sao anh ấy không nói thẳng lúc gọi điện thoại cho em mà lại úp mở như vậy. Anh ta có biết em đã mong chờ sự xuất hiện của anh ta lúc phải chứng kiến cảnh mùi mẫn của anh chị như thế nào không ? Em thực sự thất vọng khi những lúc đó không có Đoàn Duy bên cạnh. Thực sự thì có những thứ không nên nói thẳng, nhưng anh ta có cần phải đối xử với em như một đứa thểu năng hay không vậy ? Giẫm nát bó hoa để làm gì chứ ? Dằn mặt em sao ? Có biết em nâng niu như thế nào một bông hoa duy nhất không bị gót giày anh ta giẫm đạp? Và nếu hôm nay anh ta thực sự ở đây thì em chắc chắn rằng em sẽ …

Tuệ Lâm xoay người lại và há hốc mồm hoảng hốt vì người sau lưng cô không phải là Khiết Nhã mà là Đoàn Duy. Đoàn Duy mặt lạnh như băng, xoạc tay vào túi và đứng nhìn cô chăm chú không chớp mắt. Tuệ Lâm mắt ươn ướt Đoàn Duy, anh hỏi :

– Bây giờ tôi đã ở đây rồi. Em sẽ làm gì tôi vậy ?

Không cần Tuệ Lâm trả lời, Duy lại kéo cô vào lòng và đặt một nụ hôn đắm đuối. Lâm cũng hôn đáp trả nồng nhiệt không kém. Một nụ hôn chủ động và tỉnh táo lần đầu tiên giữa hai người, họ hôn nhau rất lâu. Lúc buông ra, trao nhau cái nhìn âu yếm, Tuệ Lâm hỏi :

– Tại sao anh không nói trước ?

– Tại sao em không nói trước ?

Duy hỏi lại, Tuệ Lâm lắc đầu :

– Con gái không ai nói những lời này.

– Nếu em để anh biết sớm hơn. Anh sẽ làm như thế này nhiều hơn rồi !

– Làm gì ?

– Như thế này này …

Bế hẳn Tuệ Lâm lên và xoay cô vài vòng, tiếng cười giòn giã của Tuệ Lâm phát lên…

– Thả em xuống. Chóng mặt quá đi !

Duy trượt chân làm cả hai ngã xuống nền cỏ xanh mát dịu. Bó hoa Duy đem tới cũng được đặt cạnh đó, lại là hoa hồng trắng, Duy trao cho Tuệ Lâm. Cô nhoẻn cười nhìn Đoàn Duy, giọng Duy dịu dàng và ấm áp :

– Mình yêu nhau em nhé !

Hôn… hôn và hôn là những gì diễn ra sau đó. Những âm thanh bắn pháo hoa mà Mạnh đã công phu làm cùng những cây pháo hoa nhỏ đã tạm thời bị gác lại không diễn ra rầm rộ như dự kiến bởi đã phải nhường sân lại cho cặp đôi vừa mới yêu tha hồ trao nhau những giai điệu đắm say và lãng mạn.

Lâm và Duy đã tìm thấy nhau, tìm thấy tình yêu mới cho chính bản thân họ. Nhưng yêu nhau chỉ mới là bước khởi đầu cho đoạn đường rất dài và gian nan của cả hai phía trước.

Chap 23 :

Ngày đầu tiên của năm mới, cũng là ngày đầu tiên Duy và Lâm chính thức hẹn hò. Lái xe đưa cô về tới nhà, Duy vẫn quyến luyến ôm hôn Tuệ Lâm. Cô e thẹn nép vào Duy :

– Đủ rồi anh à …

– Chẳng muốn rời em tí nào …

– Về nhà gọi cho em nhé !

– Ừ.

Vẫn dính chặt nhau cho đến lúc Bảo Yến loạng choạng đụng vào hai người. Lâm giật mình đẩy Duy ra và đỡ Bảo Yến :

– Yến, trời đất, sao cậu lại say đến mức này thế ?

– Thế là cậu và hoàng tử lại thành đôi rồi.

– Ừ … Ừ … Để tớ đưa cậu vào trong.

Duy nhìn theo rồi hỏi :

– Bạn em không sao chứ ?

– Ổn mà. Anh về đi !

Đỡ Bảo Yến vào trong phòng, thật ra thì giới trẻ hiện nay rất dễ biết họ vui hay buồn. Có một điểm chung, rượu là thứ đầu tiên khi họ có được niềm vui hay nỗi buồn đó. Rượu khi đã trôi qua cổ họng, sau vài phút, sẽ cho họ cảm giác nóng bừng rồi sau đó là lâng lâng ở một trạng thái không trọng lượng. Bay bổng và nhẹ nhàng. Và, trong cơn say ấy, những người bên cạnh sẽ biết họ thực sự vui hay buồn. Là Bảo Yến đây. Bảo Yến dù vẫn là một dân chơi thứ thiệt uống khó bao giờ say nhưng những lần về muộn gần đây, cô đều say ngất, không còn biết gì nữa. Bảo Yến trở sốt và ói rất nhiều. Tuệ Lâm lo lắng lắm, gọi điện qua bên Mỹ ngay…

– Hey…

– Anh hai, là em đây !

– Anh biết.

– Anh ngủ chưa vậy ?

– Sắp.

– Thật ra giữa anh và Yến có chuyện gì ?

– Có gì đâu.

– Tức là vẫn bình thường.

– Ừ. Bình thường trở lại rồi.

– Anh không hỏi thăm Bảo Yến sao ?

– Anh rất bận. Không cần em quan tâm mấy chuyện này. Còn gì nữa không ?

– Mẹ khỏe không ?

– Khỏe. Không có gì anh cúp máy nhé !

Rõ ràng là đã có chuyện. Nhưng cả