
ụ cười duyên dáng của Tuệ Lâm lúc làm bếp, Tuệ Lâm thì vừa làm thậm chí vừa hát nữa. Đoàn Duy ngồi đó ngắm nhìn mãi, thỉnh thoảng lại chụp lén vài tấm ảnh ghi lại khoảnh khắc này. Duy ngồi đến nỗi ngủ quên trong tư thế quay mặt lại nhìn Tuệ Lâm làm bánh. Lúc Tuệ Lâm bưng đĩa bánh lên thì Duy đã ngủ ngon lành, có lẽ vì quá lâu rồi anh chưa được ngủ trong một không gian yên bình như vậy. Tuệ Lâm mỉm cười hôn nhẹ lên má Duy rồi đỡ anh nằm xuống sofa. Lúc đó vô tình cái hộp nhẫn rơi ra từ trong túi quần của Đoàn Duy. Thoáng ngạc nhiên, Lâm mở nó ra xem, và thật sững sờ vì vẻ đẹp của chiếc nhẫn kim cương. Nhưng cô lại nhanh chóng đút nó vào túi áo vest và vào phòng lấy chăn đắp cho Duy, lúc đó anh bừng tỉnh :
– Ủa … Anh đã ngủ quên sao?
– Còn nói nữa. Bánh của em làm xong rồi nè ! Ăn thử đi anh yêu !
Đoàn Duy lấy thử một cái và cắn thật mạnh, anh mỉm cười :
– Ngọt lịm.
– Sao? Em lại làm quá tay, bánh ngọt lắm hả?
– Không. Ngọt ngào như đôi môi em vậy đấy.
Nói rồi Duy đột ngột ôm hôn Tuệ Lâm, cô mỉm cười đón lấy nụ hôn đó và hồi hộp chờ những hành động tiếp theo từ Duy. Ôm Tuệ Lâm vào lòng, Duy nói :
– Anh yêu em nhiều lắm !
– Em cũng vậy, anh Duy !
Tiến Mạnh và Khiết Nhã cũng biết tin công ty của Đoàn Duy sắp phá sản. Đang ra sức giúp mà chẳng biết làm gì, Tiến Mạnh nói:
– Anh không biết dạo này nó thế nào nữa, cứ y như người mất hồn vậy.
– Tại sao Đoàn Duy lại muốn một mình chịu đựng? Cậu ấy vẫn còn chúng ta mà.
– Nhưng nó không muốn liên lụy ai cả.
– Mình phải làm sao để giúp cậu ấy bây giờ?
– Chính anh còn không biết nó định làm gì nữa là …
– Anh là bạn thân của Duy mà còn không biết, vậy đi làm chung với cậu ta làm cái quái gì? Anh ở đâu lúc Đoàn Duy cần anh hả?
– Nó không cần sự quan tâm của anh và sự giúp đỡ của tất cả mọi người. Anh đã kết hôn, anh còn phải lo làm việc kiếm tiền nuôi gia đình của anh thay vì suốt ngày chạy theo năn nỉ nó.
– Vậy ý anh là kết hôn rồi thì không còn cần bạn bè và tình nghĩa gì hết phải không?
– Nhã, anh không muốn cãi với em. Nhưng thực sự là em đang cố tình gây sự với anh đó. Anh kết hôn với ai? Với em chứ ai. Anh lo là lo cho gia đình của chúng ta thôi.
– Bạn anh đang cần anh hơn là gia đình của chúng ta.
– Cái gì? Em nói gì?
– Không… không có gì …
Mạnh trừng mắt nhìn Khiết Nhã, cô biết mình đã lỡ lời, quay mặt đi chỗ khác. Tiến Mạnh nhìn Khiết Nhã, lùi lại vài bước rồi sẵn tay đập vỡ gạt tàn thuốc của anh. Nó vỡ vụn ra và gây một tiếng động lớn, anh lạnh lùng:
– Là em nói đấy. Chính em nói đấy. Cái gia đình này không cần tôi nữa. Cái gia đình này rất là coi trọng bạn bè và xem thường quan hệ sinh hoạt vợ chồng. OK ! Tôi không cần làm những việc mà cái nhà này không thích nữa. Tôi bỏ !
Mạnh vớ lấy áo khoác và bỏ chạy. Khiết Nhã chạy theo:
– Đứng lại đó !
Mạnh đặt tay lên nắm cửa và bắt đầu xoay, Khiết Nhã nói :
– Tôi bảo anh đứng lại.
– Cái nhà này không cần tôi nữa thì tôi đi.
– Khỏi phải đập phá và bỏ đi đâu hết. Cái nhà này là của anh. Anh đứng tên và anh làm chủ. Có đi thì không cần thiết phải là anh, là tôi đi !
Khiết Nhã lao tới xô Tiến Mạnh ra và mở cửa chạy đi trước. Tiến Mạnh bực mình đóng chặt cửa lại mà không đuổi theo vợ. Khiết Nhã bỏ đi một mình, cô đi lang thang khắp nơi và cuối cùng tìm được số điện thoại của Khải An :
– Chào !
– Giận cô rồi nhé ! Kết hôn mà vẫn không gọi điện để tôi chúc mừng.
– Xin lỗi, lúc đó …
– Không sao. Tôi không trách cô. Bây giờ tôi muốn ăn một bữa thật ngon. Ngày mai, tôi muốn hai người phải đãi tôi một bữa thật ngon.
– Anh đang ở đâu?
– Dĩ nhiên là ở nhà, gần 12 giờ rồi.
– Anh không sợ mập chứ?
– Không phải cô muốn mời tôi ngay chứ. Không cần nhiệt tình thế đâu.
– Sự nhiệt tình chỉ đến ở một phút giây nào đó trong tôi. Anh không chịu thì đừng hối hận nhé !
– OK ! OK … cô đang ở đâu? Tôi sẽ tới.
– Hay là để tôi tới nhà anh đi. Dù gì tôi cũng quen cảm giác ở trong nhà vào buổi tối, tôi không quen ở ngoài đường.
– Cô không quên số nhà chứ?
– 15 phút nữa tôi tới.
Khải An mở cửa, cảm nhận đầu tiên của anh sau khi thấy gương mặt xinh đẹp của Khiết Nhã là một bầu không khí u buồn. Khiết Nhã không nói gì, chỉ cười nhẹ, nhưng nỗi buồn thì chân chất trên tất cả. Từ đôi môi, ánh mắt…
– Cô làm sao thế? Anh Mạnh đâu?
– Chúng tôi vừa cãi nhau. Và tôi không biết phải đi đâu.
– Hai người rất hạnh phúc kia mà. Làm sao thế nhỉ?
– Không phải hạnh phúc thì không có cãi nhau đâu. Kết hôn đi rồi anh hiểu.
– Cô không phải muốn tới đây để chọc tức anh Mạnh nữa chứ?
Khiết Nhã ngạc nhiên nhìn Khải An, rồi cô nhớ lại Khải An đã từng bị Tiến Mạnh đánh bầm dập như thế nào. Cô nói :
– Cũng phải. Tôi quên mất chuyện này. Anh ấy lúc nào cũng nóng nảy, không chịu nghe tôi nói.
– Cũng vì quá yêu cô thôi mà.
– Để tôi thử đứng nội trợ cho anh xem nhé.
– Tôi sống một mình, đồ ăn sẵn lúc nào cũng đầy tủ lạnh.
– Thế thì còn gì bằng nữa. Tôi sẽ làm những món ngon nhất có thể, coi như là đền cho anh. Nhé !
Trong khi Tiến Mạnh thì gọi cho Khiết Nhã suốt đêm nhưng cô thì không muốn bắt máy. Còn Đoàn Duy, sau khi c