
ùng ăn bữa tối với Tuệ Lâm, anh nói:
– Em à, tối nay hay là, em đừng về nhé !
– Anh sao vậy?
– À không … chỉ là …Không muốn xa em thôi mà.
– Tại sao phải là hôm nay?
– Từ đây về sau… anh luôn muốn như thế.
Cả hai ngồi trên ban công lộng gió, Duy đột nhiên nhìn Lâm bằng ánh mắt chăm chú. Tim cô đập thình thịch khi Duy đút tay vào túi quần. Duy từ từ rút ra, Tuệ Lâm thở dài khi đó là hộp kẹo Xylitol. Đoàn Duy mỉm cười:
– Mời em một viên nhé !
– Cũng được.
– Anh không quên ăn kẹo này…
– Là ai cho anh vậy?
– Chờ kẹt xe, sẵn tiền nên mua thôi mà.
Nhìn ánh mắt người yêu, Đoàn Duy mỉm cười:
– Trông em có vẻ thất vọng nhỉ? Không thích kẹo à?
– Không.
– Vậy lúc nãy em nghĩ … anh rút ra trong túi là gì?
– Em có nghĩ gì đâu.
Đoàn Duy và Tuệ Lâm ngồi cùng nhau và ngủ gật bên nhau đến sáng. Rạng sáng hôm sau, Huy Hoàng lái xe đến nơi này, trên xe còn có một cô gái. Huy Hoàng nhìn vào căn nhà vẫn đang sáng rực rỡ với những ánh đèn. Anh nói :
– Tiền tôi đã giao, bây giờ bước xuống xe và làm việc cô cần làm đi.
– OK !
Người bước xuống xe chính là Lam Nhung. Cô cất kỹ trong túi xấp ảnh “mát mẻ” của cô và Đoàn Duy hôm nọ. Huy Hoàng mỉm cười lái xe đi và mừng thầm trong bụng :
– Lý Đoàn Duy, tôi luôn muốn giành cho bằng được thứ tôi thích. Anh không giành lại tôi đâu.
Lam Nhung làm theo mọi sự chỉ dẫn của Huy Hoàng. Mục đích chia rẽ Đoàn Duy và Tuệ Lâm sắp thành hiện thực. Một cái mỉm cười của chàng công tử Huy Hoàng liệu có chia rẻ được đôi tình nhân đang đứng trước quá nhiều sóng gió?
Trời đã rạng sáng, Tiến Mạnh đang đứng dưới tầng trệt nơi chung cư của Khải An đang tọa lạc. Anh đã chạy tìm cả đêm, và đây là địa chỉ cuối cùng Mạnh hy vọng có thể tìm vợ. Trong đầu anh bối rối, bấm loạn, cố nghĩ ra lí do hợp lí nhất và chính đáng nhất vợ yêu của anh ở nhà một người đàn ông khác sau khi cãi nhau với anh. Mạnh thở dài và tiến vào, lúc nào cũng nói trong dạ : “Tiến Mạnh, mày không đường phép nóng nãy để mắc sai lầm nữa”
Điều gì sắp xảy ra?
Chap 45:
Mạnh bấm chuông, là Khải An ra mở cửa. Nhìn qua cái lỗ, trông thấy vẻ mặt hừng hực của Tiến Mạnh, mặt anh chàng tái lại. Khiết Nhã đặt cái nĩa xuống và nói :
– Để tôi mở cho !
Khiết Nhã mở cửa và nhìn, Tiến Mạnh đứng xoạc tay vào túi quần nhìn cô. Khiết Nhã giọng xất xược :
– Anh định làm gì? Tới đây và đánh Khải An như lúc trước nữa phải không? Lấy cái quyền gì hả?
Tiến Mạnh chỉ im lặng, ngước mặt nhìn Khải An và nói :
– Lần trước vẫn chưa có cơ hội xin lỗi anh.
– Có gì đâu.
– Cảm ơn anh hôm qua đã chăm sóc vợ tôi.
– Cũng đâu có gì. Chỉ là cho mượn chỗ ngủ thôi mà. Nhưng mà ngủ riêng nhé. Mời anh vào nhà ăn sáng. Là vợ anh nấu đó.
– Tôi có thể nói chuyện với Nhà một chúc được không?
Khải An mỉm cười bước vào. Khiết Nhã nhìn Tiến Mạnh, anh hỏi:
– Em định chừng nào mới về?
– Nếu tôi nói tôi ở đây thì sao?
– Về nhà đi. Dù sao em cũng đã là người có gia đình rồi. Đừng bo bo xì như trẻ con như vậy. Sắp tới anh có chuyến công tác, mấy ngày đó cũng không có ai ở nhà. Hay là em về đi !
Khiết Nhã không nói gì, chỉ lẳng lặng lên xe theo Tiến Mạnh về. Về đến nhà, Khiết Nhã trông thấy có vẻ như Tiến Mạnh không đùa, anh đã cho vào vali nhiều thứ. Tiến Mạnh vừa về tới nhà đã lăn ra ngủ trên chiếc giường ấm êm của hai vợ chồng. Ra phòng khách ngồi lấy tờ tạp chí đọc, bà ngoại cô nói:
– Nó tìm đến sáng mới gặp con à?
– Bà nói gì ạ?
– Con ra khỏi nhà sau khi gọi nát cả cái sổ điện thoại tìm con, chừng một tiếng sau thì nó đi và về cùng con vào lúc nãy đấy.
Tuệ Lâm và Đoàn Duy mở cửa và trông thấy bưu phẩm, Tuệ Lâm mở ra, và cô chết đứng khi trông thấy những tấm ảnh đó. Đoàn Duy chạy theo sau:
– Hình gì vậy em?
– Đồ khốn !
Tuệ Lâm tát Đoàn Duy thật mạnh, anh vẫn chưa hiểu gì. Giật xấp ảnh từ tay Tuệ Lâm, Đoàn Duy hiểu đêm đó mình đã bị cô nàng Lam Nhung gài bẫy. Lúc đó Huy Hoàng và Lam Nhung bước vào, Đoàn Duy đã hiểu chuyện gì xảy ra, Huy Hoàng kéo Tuệ Lâm lại gần:
– Bình tĩnh đi em ! Bộ mặt thật của người em luôn tin tưởng đấy.
– Là anh đứng sau vụ này hả?
Đoàn Duy nhìn Huy Hoàng. Anh chỉ mỉm cười, còn Lam Nhung thì nói :
– Thật ra tôi chỉ muốn tiền. Xin lỗi vì đã gửi hình tống tiền anh không đúng lúc !
Duy rất muốn ôm lấy Tuệ Lâm để giải thích rằng anh không muốn như vậy, nhưng, đã và đang có quá nhiều chuyện xảy ra khiến anh không thể làm thế. Duy cố mỉm cười và làm mặt lạnh nói những câu khó nghe:
– Thì ra là vậy … cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra nhỉ?
– Cái gì? Anh không có lời giải thích nào sao?
Cả Huy Hoàng, Tuệ Lâm và Lam Nhung đều ngạc nhiên nhìn vẻ mặt bình thản của Đoàn Duy:
– Là tôi. Hình rõ mồn một thế này thì giải thích cái gì nữa?
Tuệ Lâm phẫn nộ tát Đoàn Duy thêm một tát tay nữa. Rồi cô chạy lại, níu lấy cánh tay Duy khóc sướt mướt:
– Sao anh lại lừa dối em? Anh nói anh rất coi trọng tình yêu và sợ mất em, đều là những lời giả dối sao? Tại sao anh lại làm thế? Em đã làm gì khiến anh phản bội em như vậy? Em có còn ngại ngùng với anh điều gì nữa đâu? Tại sao anh lại tìm thứ đó ở một người khác? Anh nói gì đi chứ. Anh Duy