Yêu thương tựa không khí

Yêu thương tựa không khí

Tác giả: Điệp Chi Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325630

Bình chọn: 10.00/10/563 lượt.

ỏi tay bọn họ thôi.”

“Tôi lúc đó rất muốn hỏi, ông đang lấy tính mạng nó ra đánh cược sao?”

“Chuyện này xảy ra một ngày trước khi tôi lên máy bay.”

Diệp Kính Hy bình thản mà trần thuật lại.

Ngón tay của Trình Duyệt siết thật chặt. Bởi vì anh thấy, trong ánh mắt thâm trầm của Diệp Kính Hy lộ ra một loại bi thương sâu đậm.

Giống như là đã bị dồn nén lâu lắm rồi.

Cái tình tự dày đặc ấy đột nhiên được thả ra, càng khiến người ta thấy mà đau lòng.

“Điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi và cha mình, đó chính là, tôi sẽ không bao giờ lấy tính mạng của người thân ra đánh cược.”

“Vĩnh viễn sẽ không.”

“Cho nên, ngày hôm nay tôi làm như vậy, chỉ là mong muốn bằng hữu của tôi có thể bình yên vô sự.”

Trình Duyệt trầm mặc không nói gì, chỉ là càng siết chặt hai tay mình.

Làm bằng hữu của Diệp Kính Hy, kỳ thật là một chuyện rất may mắn.

Thế nhưng vì sao, nhìn ánh mắt thâm thúy ấy, nghe tới hai chữ “bằng hữu” kia, trong lòng anh lại không cảm thấy chút nào vui sướng?

Hai chữ “bằng hữu” nặng nề ấy, càng làm Trình Duyệt không tài nào thở nổi.

***

Sau đêm hôm đó, Trình Duyệt mới nghĩ, Diệp Kinh Hy thật sự đã xem anh là bằng hữu rồi.

Thời gian hai người ở cùng một chỗ dần dần nhiều hơn, Diệp Kính Hy cũng không có phản ứng gì mỗi khi Trình Duyệt tiếp cận nữa.

Mùa hè năm ấy cũng không quá nóng như bây giờ.

Ánh dương quang rực rỡ, hoa trong vườn nở rộ, còn có gốc liễu ở giữa sân hạ xuống một mảng bóng râm mát rượi to thật to, khiến cho màu sắc của những ngày hè năm đó càng thêm sáng sủa ấm áp.

Góc sân u tĩnh ấy, chính là nơi thư thái nhất trong ký ức của Trình Duyệt.

Cứ mỗi chiều cuối tuần, Trình Duyệt sẽ kéo mấy cái ghế trong phòng đọc sách ra, ngồi cùng với Diệp Kính Hy ở dưới gốc cây an tĩnh đọc sách.

Hai người thỉnh thoảng sẽ thảo luận một ít chuyện có liên quan tới chuyên ngành, có lúc ý kiến không hợp nhau sẽ tranh luận. Mà nếu có tranh luận đi nữa, cũng không hề có mùi thuốc súng, cho dù tranh luận không ra kết quả, Trình Duyệt cũng sẽ cười nói: “Được rồi, tôi xin giữ nguyên ý kiến.”

Mỗi lúc như thế, Diệp Kính Hy sẽ cười rộ lên. Trình Duyệt thậm chí có thể thấy được trong khoảnh khắc đó, ánh dương quang lấp lánh đang tỏa sáng trên gương mặt của đối phương.

Ở trước mặt Trình Duyệt, Diệp Kính Hy cười càng ngày càng nhiều. Đến nỗi khiến Trình Duyệt có một loại ảo giác, mỗi khi Diệp Kính Hy mỉm cười, so với chính mình còn giống anh trai hơn.

Mỗi lần trò chuyện, Diệp Kính Hy thỉnh thoảng sẽ thản nhiên kể một ít chuyện trong nhà mình cho Trình Duyệt nghe.

Trình Duyệt dần dần cũng biết được, cha của Diệp Kính Hy là danh nhân trong giới thương nghiệp, nhà họ ở nước ngoài có rất nhiều sản nghiệp, để bồi dưỡng người thừa kế, ông ấy liền dùng những thủ đoạn cao tay không chút nhân tình để giáo dục con cái mình, khiến cho quan hệ của anh em họ với cha cực kỳ lãnh đạm, thậm chí còn hơn cả người xa lạ.

Mẹ của Diệp Kính Hy là một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp, tên là Văn Tích Tuệ.

Nhà Diệp Kính Hy có ba anh em, anh hai Diệp Kính Hy cùng với chú ba Diệp Kính Huy là song sinh, chú út Diệp Kính Văn hiện giờ còn khá nhỏ. Tên của ba anh em họ gộp lại, âm gần giống với tên của mẹ.

(Văn Tích Tuệ = Văn thì giống với Văn của Diệp tam rồi, Tích – phiên âm đọc là xi, Hy cũng đọc là xi, Tuệ – phiên âm là hui, đọc giống với Huy)

Trình Duyệt thầm nghĩ, cha của Diệp Kính Hy nhất định rất yêu vợ mình, cho nên mới để cả ba đứa con đều mang tên của bà như vậy.

Mà con người của Diệp Kính Hy lại sở hữu những ưu điểm của cả cha lẫn mẹ. Cơ trí, nụ cười và lạnh lùng giống cha, rồi lại di truyền sự dịu dàng ôn nhu được che giấu dưới vẻ bề ngoài từ mẹ.

Những buổi chiều mùa hè oi ả là lúc thích hợp để tán dóc, Trình Duyệt cũng sẽ kể với Diệp Kính Hy chuyện nhà mình.

Không giống với gia cảnh phức tạp của Diệp Kính Hy, Trình Duyệt được sinh ra trong gia đình cực kỳ bình thường –

“Cha tôi là thầy dạy nhạc trung học, mẹ là bác sĩ nhi. Công việc của cha rất thanh nhàn, mỗi buổi tối đều dạy tôi học đàn dương cầm. Mẹ tôi lại tương đối bận hơn, bình thường hay trực đêm trong bệnh viện, đến khuya mới về. Cho nên ở nhà, cha tôi là người phụ trách nấu nướng.”

“Tài nấu nướng của anh đều là do cha anh dạy sao?”

“Ừ, cha tôi thường nói, tiêu chuẩn đầu tiên của một người đàn ông thế kỷ mới, đó chính là phải biết nấu ăn.”

Diệp Kính Hy cười cười, nói: “Tài nấu nướng của anh thật sự rất tốt. Vợ tương lai của anh rất có lộc ăn đó.”

Trình Duyệt xấu hổ sờ sờ mũi: “Tôi còn chưa có bạn gái a. Chắc còn lâu mới kết hôn.”

“Cuối cùng cũng sẽ gặp thôi.” Diệp Kính Hy nói.

“Thôi không nói cái này nữa.”

Trình Duyệt cúi đầu nhìn về phía xa xa. Trong bụi hoa có một con bướm màu trắng thuần đang nhẹ nhàng bay lượn, dưới ánh dương quang ngày hè, sắc trắng đẹp mắt này giờ đây lại thấy thật chói mắt.

Diệp Kính Hy thức thời nói sang chuyện khác: “Vậy em trai anh thì sao?”

“Em trai tôi?” Trình Duyệt xoay đầu lại nhìn Diệp Kính Hy, suy nghĩ một chút nói, “Nó lớn lên trông rất hoạt bát, luôn luôn tít mắt cười, nhìn sơ qua thì thấy rất ngoan, thầy cô và bạn bè đều rất


Disneyland 1972 Love the old s