The Soda Pop
Yêu thương tựa không khí

Yêu thương tựa không khí

Tác giả: Điệp Chi Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326242

Bình chọn: 8.00/10/624 lượt.

xe tới nhà em là được, chắc cỡ sáu giờ tối sẽ tới.”

“Ừm, cũng được. Khi nào tới thì gọi điện cho em, em làm cơm tối đón anh.”

Cúp điện thoại rồi, khóe miệng Trình Duyệt vẫn không khỏi nhếch lên cười, ngay cả lòng bàn tay cầm điện thoại cũng dần ấm lên.

Còn tưởng rằng Diệp Kính Hy sống ở nước ngoài chỉ biết tới ngày 14 tháng 2 là lễ tình nhân, không ngờ cũng biết tới loại lễ Thất Tịch truyền thống này nữa. Lại càng không nghĩ tới người nọ vội vội vàng vàng như vậy chỉ vì muốn cùng mình trải qua đêm Thất Tịch, có lẽ là Diệp Kính Hy vốn không biết đến nó, chẳng qua là vài người xung quanh gần đây hay nhắc tới nên mới nhớ kỹ như vậy mà thôi.

Nghĩ tới người nọ chu đáo tỉ mỉ vì mình như vậy, Trình Duyệt cảm thấy lồng ngực của mình đều phình lên vì hạnh phúc mất rồi.

Trình Nhạc ở bên cạnh trừng mắt nhìn anh mình: “Anh hai à, anh làm gì mà cười bỉ ổi như thế?” =)))))))

Trình Duyệt trầm mặt xuống, nhéo lỗ tai Trình Nhạc: “Nhóc con không được dùng từ bậy bạ như vậy nghe chưa, nói em biết, anh Diệp kia ngày mai tới nhà chúng ta, em liệu mà nói chuyện đàng hoàng tử tế một chút, nghe rõ chưa?”

Trình Nhạc không phục mà gật đầu, “Vâng~”

“Được rồi, đi ngủ đi. Sáng mai chín giờ dậy, chúng ta đi mua thức ăn.”

Trình Nhạc một bên lủi thủi đi vào phòng ngủ, một bên nhẹ giọng oán giận, “Bởi vì anh là anh của em, cao hơn em, cho nên anh mới không có nhân tính như vậy, hở chút là đánh em. Chờ sau này em lớn lên cao hơn anh rồi xem, em nhất định sẽ báo thù.”

“Nói cái gì đó?”

Trình Nhạc quay đầu lại, nở một nụ cười thật xán lạn: “Em nói a, anh hai ngủ ngon.”

Trình Duyệt nhìn bóng lưng của nó, chung quy vẫn thấy cái nụ cười đẹp mắt kia sao mà khiến anh ngứa mắt như thế không biết. Cái tên tiểu quỷ này từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, càng khoa trương hơn là, vóc người của nó mỗi lúc một lớn, mà ý xấu trong bụng cũng theo nó lớn lên luôn. Chờ nó trưởng thành thật rồi, nếu như may mắn có đẹp trai chút nữa, cũng không biết sẽ gây ra bao nhiêu tai họa cho con gái ngây thơ nhà người ta đây.



Trình Duyệt mới sáng sớm đã lôi thằng em mình ra khỏi ổ chăn để cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn. Đêm nay Diệp Kính Hy muốn tới ăn lễ Thất Tịch với mình, Trình Duyệt đương nhiên phải chuẩn bị một bữa cơm thật ngon mới được. Trình Duyệt đẩy xe, Trình Nhạc lon ton theo sau đuôi, hai người đi dạo một vòng trong siêu thị, thoáng chốc đã chất đầy xe đẩy rồi.

Trình Duyệt chọn rất nhiều loại rau củ Diệp Kính Hy thích ăn, còn mua thêm chút đặc sản quý hiếm của phương Bắc cùng với tôm tươi và cua sống về hầm canh mà trước đây chưa kịp làm cho Diệp Kính Hy. Trái cây đương nhiên không thể thiếu, quả đào mùa này đặc biệt ngọt, Trình Duyệt tiện tay mua thêm một ít, đặt vào trong xe đẩy.

Trình Nhạc hai mắt tỏa sáng, nhìn xe đẩy chất đầy đồ ăn nói: “Anh mua nhiều đồ như vậy, là muốn làm cho em ăn sao, muốn khen thưởng em à?”

Trình Duyệt xoa đầu nó: “Anh mua là để đãi khách, còn em hả, có thể ăn mấy thứ này chỉ là nhờ được thơm lây mà thôi.”

Trình Nhạc gục đầu xuống, bĩu bĩu môi: “Vậy cũng còn đỡ hơn là không được ăn a.”

Hai người cứ thế xách đầy tay bao lớn bao nhỏ đồ ăn. Về đến nhà, Trình Duyệt bắt đầu chui vào bếp chuẩn bị cơm tối.

Đồ ăn Trình Duyệt mua rất phong phú, thậm chí còn sắp vượt qua cả bữa cơm tất niên hôm rồi nữa, nếu không phải có Trình Nhạc ở đây vướng chân vướng tay, Trình Duyệt còn tính mua thêm chút nến để đốt cho bữa ăn thêm lãng mạn nữa mà. Chờ Trình Duyệt đem mớ rau củ cắt rửa đàng hoàng xong xuôi thì cũng đã năm giờ rưỡi rồi, nghĩ tới Diệp Kính Hy sáu giờ sẽ tới, Trình Duyệt liền bắt tay vào nấu ăn.

Trình Nhạc ở trong phòng khách xem TV, mở tiếng rất lớn, Trình Duyệt nghe trong TV đang phát bài Cối Xay Gió, nhìn đồng hồ cũng đã hơn sáu giờ, vì vậy liền lấy điện thoại di động ra.

– Như là có thần giao cách cảm với nhau vậy, một tin nhắn ngắn đột nhiên truyền tới, mở ra xem, chỉ có ba chữ đơn giản.

“Anh tới rồi.”

Trình Duyệt vui mừng không thôi, đang định hồi âm lại một tin, chợt nghe ngoài phòng vang lên tiếng chuông cửa. Trình Nhạc lon ton chạy đi mở cửa, vừa mở ra đã lớn tiếng kêu: “Anh Diệp!” Thanh âm thậm chí còn na ná như con bọ rùa trong bài Cối Xay Gió kia nữa.

Trình Duyệt khẽ giật mình, động tác của Diệp Kính Hy cũng nhanh quá đi chứ, vừa nhắn tin xong là người đã ở đây rồi?

Trình Duyệt bỏ điện thoại vào trong túi.

Trình Nhạc nhưng thật ra rất là lễ phép, chỉnh tiếng TV nhỏ xuống, còn ra vẻ ta đây là một ông chủ nhỏ: “Anh Diệp mau vào đây ngồi a, đem hành lý để ở đây là được.”

Thanh âm của Diệp Kính Hy mang theo ý cười, sờ sờ đầu Trình Nhạc hỏi: “Anh hai của em đâu rồi?”

“Anh hai đang ở trong bếp làm cơm, nói là để đãi anh đó.”

Diệp Kính Hy nói: “Ừ, vậy em xem TV tiếp đi, anh vào bếp tìm anh ấy đã.”

Trình Nhạc gật đầu, lại chỉnh tiếng TV lớn hơn một chút.

Cửa phòng bếp bị đẩy ra, trong lòng Trình Duyệt đột nhiên thấy căng thẳng.

Đã nửa tháng nay không gặp nhau rồi, rất nhớ người nọ, mỗi ngày đều ngóng trông có thể được gặp người ta sớm một chút, vậy mà bây giờ gặp nhau rồi lại không biết làm thế nào, thậm chí