
đi mà.”Mạnh Hạ nhận lấy túi thuốc kia, mùi thảo dược nồng đậm lan tràn.“Mạnh tiểu thư, đi thôi.” Người đàn ông kia nhắc nhở.Những này này, thành phố C bắt đầu những cơn mưa liên miên kéo dài, từng giọt tí tách, như có người đang rơi lệ.Mạnh Hạ bế Nhạc Nhạc lên, trong lòng có cảm giác buồn bực, cùng với một vẻ mơ hồ khôn nguôi. Cô ngẩng đầu nhìn lên sân thượng trên lầu hai, nơi đó có đặt một gốc hoa Sơn Chi, là Từ Dịch Phong mang đến cho cô. Sáng sớm cô mới vừa tưới nước cho nó, bây giờ đã rời đi.Hà tẩu che dù cho cô: “Tiểu Hạ, lên xe đi. Những thứ kia tôi sẽ chăm sóc.”Mạnh Hạ nghiêng người đi, nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Lúc gương mặt dựa vào cổ của Nhạc Nhạc, khóe mắt mơ hồ có thể thấy được ánh lệ đã dâng: “Nhạc Nhạc, chúng ta đi thôi.”“Mẹ, chúng ta đi đâu?”“Đi đến một nơi khác.”Ở nơi đó, cuộc sống của bọn họ mới được bắt đầu.**************************Chiếc xe vững vàng chạy đi, Mạnh Hạ ngồi ở ghế sau, Nhạc Nhạc ở bên cạnh đang chơi với con búp bê mà Nhan Ngải Ưu tặng cho cô bé.Mạnh Hạ khép hờ đôi mắt, trong đầu lặng lẽ nghĩ đến sự việc ngày hôm đó.…….Cô mua một bó hoa bách hợp đến thăm Đàm Dĩnh, mẹ của Từ Dịch Phong. Đàm Dĩnh lẳng lặng ngồi ở bên giường, khi nhìn thấy Mạnh Hạ, một tia dao động trong mắt cũng không có, như thế đã sớm đoán được trước sau gì cô cũng sẽ tìm đến mình.“Tiểu Hạ đến đây à, ngồi đi.” Mạnh Hạ bước lên tấm thảm thật dày, lại cảm thấy có chút gian nan. Đàm Dĩnh năm nay đã hơn năm mươi tuổi, như được bảo dưỡng rất tốt, đang mỉm cười ôn hòa với cô.Mạnh Hạ bị nụ cười của bà ấy làm cho ngẩn ra.“Từ phu nhân, tôi hôm nay đến chỉ có một việc.” Cô nắm chặt tay, lời nói kế tiếp tựa hồ cũng nằm trong dự liệu của Đàm Dĩnh. Bà ấy chỉ lẳng lặng ngắm nhìn cô.“Giúp tôi lúc này rời đi.”Trầm mặc một chút, Đàm Dĩnh kéo tay của cô qua, tinh tế nắm lại, thật giống như rất nhiều năm trước, bà ấy cũng làm như vậy: “Được!” Bà ấy dứt khoát trả lời một cách thuyết phục.“Càng nhanh càng tốt.” Mạnh Hạ nhấn mạnh thêm.“Tiểu Hạ……” Đàm Dĩnh gọi lên tên của cô.“Từ phu nhân, chúc ngài sớm ngày bình phục.” Mạnh Hạ từng chút một rút tay về, đứng dậy rời đi.Đàm Dĩnh nhìn theo bóng lưng gầy gò của của, yên lặng không nói, sắc mặt tự dưng mang theo trầm trọng.Điều mà cô không nghĩ tới chính là Đàm Dĩnh lại cho Giản Ninh giúp mình. Cô đã không nhớ ra, em gái của Từ phu nhân được gả cho một người Mỹ gốc Hoa, cũng khó trách được việc Giản Ninh sẽ đáp ứng tham gia vào việc này. Cho dù sau này Từ Dịch Phong có biết được cũng không thể trừng phạt được gì anh ta, có nói như thế nào thì Giản Ninh cũng là em họ của hắn. CHƯƠNG 47: LỖI NHỊP (2)Mạnh Hạ muốn đi thì cũng chỉ có thể nhờ vào người nhà của Từ Dịch Phong ra tay. Từ gia sẽ không hài lòng nếu cô và hắn ở cùng một chỗ, khi cô đề xuất rời đi như vậy, Từ gia chắc chắn sẽ hết sức phối hợp.Chỉ là cô không ngờ tới, cha mình vậy mà không chịu rời đi. Mạnh Lý vẫn không biết được chuyện cô và Từ Dịch Phong, Mạnh Hạ cố gắng để che giấu, cô biết rằng Mạnh Lý sau khi biết được sẽ rất đau lòng tự trách.Lúc Mạnh Hạ nói ra chuyện muốn rời đi, Mạnh Lý đã suy nghĩ một hồi lâu, sau đó nhíu mày nói ra: “Cha phụ mẹ con, bây giờ lại càng không thể rời đi, để cho bà ấy cô đơn một mình ở lại chỗ này, ngày lễ ngày Tết ngay cả một nén nhang cũng không có.”“Ba ba biết là con ở thành phố này đã không vui, con mang theo Nhạc Nhạc đi đi.”………“Mẹ, con khát nước.” Nhạc Nhạc lôi kéo tay của cô.Mạnh Hạ hồi lại thần trí, nhanh chóng lau lau khóe mắt, rót một ly nước ấm từ bình giữ nhiệt đưa cho cô bé.Cảnh trí ở bên ngoài cửa sổ bây giờ đã hoàn toàn xa lạ.“Đã đến đâu rồi?”“Đến đầu đường phía trước đi thẳng, sắp đến Thượng Hải rồi.”Cô nhàn nhạt gật đầu, xuyên qua cửa sổ, nhìn vào khoảng trời mênh mông, Từ Dịch Phong lúc này chắc đã lên máy bay rồi. Cô nhẹ nhàng cong môi một cái, nụ cười mang đầy khổ sở.Từ Dịch Phong và cô cuối cùng đã bỏ lỡ rất nhiều.****************************Đến sân bay Hồng Kiều, người đàn ông đem hành lý gửi đến bộ phận vận chuyển. Đi đên trước mặt Mạnh Hạ, thái độ nghiêm túc, đưa cho Mạnh Hạ một tờ chi phiếu: “Mạnh tiểu thư, đây là phu nhân đưa cho cô, xin cô nhất định hãy nhận lấy.”Mạnh Hạ kinh ngạc nhìn vào tờ chi phiếu đó, đột nhiên bật cười một tiếng: “Tôi không cần.”“Phu nhân muốn cô nhất định phải nhận lấy. Xin cô thông cảm.”Thông cảm? Có ai đã từng thông cảm cho cô chưa? Mạnh Hạ gượng cười, trong tim nặng nề, nhìn vào hoàn cảnh xa lạ này mà trong lòng dâng lên bi phẫn và ủy khuất.Người đàn ông vẫn duy trì lấy động tác cũ, không có ý tứ muốn thu hồi lại một chút nào.Trong lòng Mạnh Hạ dâng lên từng đợt chua xót, giống như năm đó Từ Dịch Phong cho cô mười vạn tệ để cô phá bỏ đứa bé trong bụng. Ngón tay của cô nhẹ nhàng động đậy vài cái, lúc này mới phát hiện cánh tay đã mềm yếu vô lực.Một bàn tay đàn ông trắng nõn đã trước cô một bước mà cầm lấy tờ chi phiếu kia.Mạnh Hạ kinh ngạc xoay người qua, trong đại sảnh của sân bay người đi kẻ đến tấp nập mà chô chỉ nhìn thấy hắn, đang lẳng lặng đứng ở trước mặt mình. Một thân tây trang màu trắng, ống tay áo tinh xảo viền bạc trơn bóng, bề