XtGem Forum catalog
Yêu Thương

Yêu Thương

Tác giả: Dạ Mạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328061

Bình chọn: 7.5.00/10/806 lượt.

m.” Giọng nói của cô lộ ra vẻ trầm trầm tang thươngTiêu Ất nhắm hai mắt lại, nửa người dựa vào ghế sa lon, im lặng không lên tiếng. Chỉ là dưới mắt đã hiện quầng thâm, nhìn ra được là cô ấy đã lo lắng trắng đêm.Nhịp điệu sinh hoạt tất cả vẫn như cũ. Mạnh Hạ đem cháo đẩy tới trước mặt Tiêu Ất: “Ăn một chút đi.”Tiêu Ất có chút vô lực, khuấy cái muống một cách vô thức. Ở cửa gỗ truyền đến mấy tiếng gõ cửa, thần kinh của cô ấy căng thẳng mạnh mẽ, kinh hãi chạy tới.Mục Trạch một thân tây trang màu đen đứng ở đầu hành lang hỗn loạn, Tiêu Ất lập tức tiến đến, kéo lấy cánh tay của anh: “Anh trai của tôi thế nào?”Tiêu Ất sốt sắng như vậy Mục Trạch chỉ thấy một lần, anh nheo mắt lại, trí nhớ như đã trở lại bốn năm trước. Cô Tiêu Ất này sống chết gì cũng lôi kéo lấy anh, dường như là lôi kéo một sợi dây cứu mạng. Chỉ là hôm nay trong mắt của cô ấy đã không còn hận ý như lúc ấy. Ánh mắt của anh chìm chìm, giọng nói hơi khàn: “Không có việc gì.”“Phải không?” Tiêu Ất cười cười vô nghĩa như vậy. Chưa ăn thịt heo nhưng chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy sao, cô hiểu, bằng năng lực của Mục Trạch, nếu thật sự không có việc gì thì Tiêu Giáp lúc này đã được thả ra.Mạnh Hạ xách theo túi to đứng ở một bên: “Em muốn đi thăm Tiểu Giáp ca.”Mục Trạch gật gật đầu.***************************Đến khi Mạnh Hạ nhìn thấy Tiêu Giáp, trong lòng như bị một vật gì đó nặng nề đập vào, đau đến đứng dậy không được. Tiêu Giáp mặt mũi bầm dập, gò má có một vết thương thật sâu, máu đã khô đọng lại. [Đánh nhau với anh Phong mà, cả hai bên đều sứt đầu mẻ trán =))'>“Ất Ất, Tiểu Hạ…” Hắn gọi, nhưng việc này hình như làm động vào chỗ đau, Mạnh Hạ thấy hắn xuýt xoa hít hà.Tiêu Ất nghẹn ngào: “Tiêu Giáp, anh rốt cuộc là có đầu óc hay không? Làm việc rốt cuộc có nghĩ tới hậu quả hay không? Anh cho rằng lần nào thế này anh cũng có thể nộp tiền bảo lãnh mà đi ra sao?”“Khóc cái gì?” Tiêu Giáp thờ ơ: “Từ Dịch Phong bị anh đánh gãy một cánh tay, mẹ kiếp, lão tử lần sau nhất định sẽ giết hắn.”Tiêu Ất đứng vụt lên, cái ghế nặng nề đổ xuống mặt đất, cô dùng lực mạnh mẽ tóm lấy cổ áo vấy bẩn của hắn, hét lên thê lương: “Tiêu Giáp!”“Yên lặng.” Một tiếng nghiêm túc cảnh cáo.“Ui da, em nhẹ tay một chút.” Tiêu Giáp kêu đau.Mạnh Hạ vội vàng kéo Tiêu Ất ra, ánh mắt của cô dừng lại ở trên cổ tay của Tiêu Giáp, chiếc còng tay kia đâm vào đôi mắt của cô, từng đợt độn lên đau nhức. Cha của cô chính là bị nó đưa đi, từ đó đến nay vẫn chưa có đi ra.Mạnh Hạ cay cay mũi: “Tiểu Giáp ca, anh thật khờ.”Tiêu Giáp cúi đầu xuống, hay tay gắt gao nắm chặt, cười cười ngoan ngoãn thật thà: “Là anh quá vô dụng. Mạnh đại ca để cho anh trở về chính là muốn bảo vệ mọi người, nhưng anh lại không làm được cái gì hết.”Qua một cái chớp mắt, Tiêu Giáp liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngưng đọng: “Tiểu Hạ, không cần phải vì anh mà đi cầu xin hắn. Nếu đã làm thì anh không hối hận.”Mạnh Hạ cắn môi, cái cảm giác mắc lỗi quen thuộc này lại một lần nữa tập kích vào toàn thân, làm cho cô tự trách bản thân mình, không cách nào đối mặt được với hai anh em bọn họ. CHƯƠNG 17: ĐIỀU KIỆN (2)“Tiểu Giáp ca, nhưng em thật sự không thể chịu được thân nhân của mình từng bước, từng bước rời khỏi.” Đôi mắt của cô đã dâng đầy nước, lại cố nén không để tràn ra: “Hôm nay những gì em quan tâm cũng đã nhiều như vậy, chẳng lẽ còn muốn em buông bỏ sao?” Cô lẩm bẩm nói ra.Tiêu Ất xoay người dì, khuôn mặt đã đầy nước mắt....Lúc từ cục cảnh sát đi ra, Mục Trạch cũng đi ra, bên cạnh anh là một người đàn ông trung niên mặc quân phục, sắc mặt của người này có chút khó xử.Mạnh Hạ xoay người hướng về phía cổng đi tới, nhìn vào bầu trời bao la màu xanh thẳm, từ trong lòng cô đã bị ám ảnh bởi nơi này. Mỗi lần đi ra khỏi đây, có một khoảng thời gian mỗi một lần hít thở của cô đều đau đớn không thông.Mục Trạch nhìn thấy cô hơi ngẩng đầu lên, sắc mặt lặng lẽ, trong nháy mắt anh cảm thấy đau lòng: “Ất Ất đâu?”“Còn ở bên trong. Sao vậy?” Mạnh Hạ nhìn vào anh.Hào quang ở trong mắt Mục Trạch từ từ thu lại: “Từ gia không đồng ý thương lượng.”Giống như đã có dự liệu từ trước, khóe miệng của Mạnh Hạ nhẹ cử động, chậm rãi nói ra: “Dẫn em đi gặp hắn.”“Không được.” Mục Trạch không đắn đó, nhất định từ chối: “Em đi về trước đi, việc này em không cần phải tham dự.”Mạnh Hạ nhàn nhạt lắc lắc đầu, với bối cảnh của Mục Trạch mà tham dự vào việc này cũng không được thì cô hiểu Từ Dịch Phong là cố ý, có lẽ… chính là đang chờ cô.“Em muốn đi gặp hắn. Mục Trạch.” Cô từng câu từng chữ đều là kiên định.Mục Trạch nhìn qua gò má ôn nhu và lại hiện ra dáng vẻ quật cường này của cô, cũng biết là cô tâm ý đã quyết.Năm năm, đã thay đổi rất nhiều thứ, nhất là cô.Mạnh Hạ đã từng là bông hoa lớn lên trong ngôi nhà ấm áp, đột nhiên xảy ra biến cố làm cho cô phải chịu đừng bị thống, đồng thời từng chút, từng chút lớn lên. Dù là vậy, lúc đối mặt với Từ Dịch Phong, cô cũng chỉ biết mình ở thế yếu.*************************Từ Dịch Phong nhìn vào giỏ trái cây tinh xảo đặt ở trước mặt, hắn nhướng mày lên, lẳng lặng nhìn qua cô gái ở trước mắt.“Từ tiên sinh, lần này là anh trai của tôi