
khăn.Từ Dịch Phong tĩnh lặng ngồi ở vị trí chủ tọa, than thân tản ra khí thế vương giả khiếp người.“Từ Tổng, đây là thiết kế của sản phẩm mới xin ngài xem qua.” Quản lý có chút bất an lo sợ nhìn gương mặt lạnh lùng của Từ Dịch Phong.Từ Dịch Phong nhàn nhạt liếc qua, nặng nề ném trở lại lên bàn: “Những thứ này nếu các người sản xuất ra.” Sắc mặt của hắn trầm xuống, lạnh lẽo cười một tiếng, giọng nói kịch liệt không có một chút mềm lòng: “Như vậy thì Tinh Thành không thích hợp với các người.”Cấp dưới sắc mặt của mỗi người đều thảm bại.Tôn thư ký cầm lấy một xấp văn kiện đi theo hắn vào phòng làm việc: “Từ Tổng, đây là văn kiện cần ký.”Từ Dịch Phong vuốt vuốt mi tâm, mặt mày lờ mờ có thể thấy được vẻ mệt mỏi, đôi mắt kín bưng của hắn nhìn không ra được một tia tâm tình.Đêm qua hắn mất ngủ, hắn thế nào lại mơ tới một đêm đó, khi tỉnh lại, trên người đã đổ đầy mồ hôi. Tuổi gần 30 mà vẫn còn nằm mơ như vậy, hắn mỉa mai giật giật khóe miệng, nhưng tất cả hắn lại nhớ rất rõ ràng. Phía sau lưng của cô có một cái bớt hình trái tim, hắn cứ vuốt qua vuốt lại thật lâu, tựa như trái tim của hắn đã rơi xuống rất sau không tìm lại được.“Sự kiện kia điều tra thế nào?” Hắn trầm giọng hỏi.Tôn thư ký sắc mặt không thay đổi: “Vẫn còn đang theo dõi, đối phương nói mấy ngày nữa sẽ đưa tài liệu tới.”“Mau chóng lên.” Từ Dịch Phong môi mỏng mấp máy bật ra mấy chữ.“Từ Tổng, cuộc thi thiết kế của Tinh Thành lần này, các tác phẩm trúng cử của mà chung kết đều đã chọn được.” Tôn thu ký có chút do dự, suy nghĩ một chút rồi vẫn là nói thẳng: “Tác phẩm này hình như là của Mạnh tiểu thư.”Từ Dịch Phong lấy tới bản vẽ vừa nhìn tới, đôi mắt đen một màu trong tích tắc có một tia hào quang xuất hiện.***************************Mạnh Hạ và Tiêu Ất vừa mới đến tiệm không bao lâu, bận trước bận sau bỗng có tiếng giày cao gót chạm vào nền gạch vang lên một chuỗi thanh thúy. Một cô gái chậm rãi đến gần, Mạnh Hạ theo bản năng ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn lại. Sắc trời u ám, trong tiệm cũng không có mở đèn, Kiều Dịch Kỳ lẳng lặng đứng ở cửa, Mạnh Hạ nhìn cô ấy, vẻ mặt của hai người đều rất bình thản.Ngược lại Tiêu Ất đã mở miệng trước: “Cô có cần gì sao?”Kiều Dịch Kỳ cong cong khóe miệng: “Mạnh Hạ, có thể hàn huyên một chút được không?”Tiêu Ất nghiêng đầu nói ra: “Tiểu Hạ, tớ đi gọi ca ca.”Chờ Tiêu Ất đi rồi, Mạnh Hạ lặng lẽ mang chiếc ghế dựa để qua một bên: “Mời ngồi.”Lúc Mạnh Hạ đến gần cô ấy, có một mùi thơm nhè nhẹ, rất thoải mái.Kiều Dịch Kỳ không hề di chuyển, vẫn đứng ở một bên như cũ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: “Chúng ta đã rất nhiều năm chưa gặp qua rồi nhỉ?” Cô ấy làm như đang nhớ lại.Mạnh Hạ mỉm cười, thở ra một hơi: “Cô sau khi học tiểu học xong đã đi ra nước ngoài.”“Đúng vậy, đã đi nhiều năm như vậy. Đêm hôm đó, tôi cũng không nhận ra cô.”Mạnh Hạ dừng lại động tác trong tay.Kiều Dịch Kỳ hơi mỉm cười: “Cô hình như còn trắng hơn cả trước đây.” CHƯƠNG 16: THÂN NHÂN CỦA MẠNH HẠ (2)Mạnh Hạ cười hơi miễng cưỡng, cô đã không có ưu điểm gì lớn ngoài làn da trắng này.“Cô so với trước kia còn xinh đẹp hơn.” Mạnh Hạ cảm thấy hơi mệt một chút, cô đã không rất thích hợp với cách nói chuyện như vậy. Nói xong câu này cả hai người đều yên lặng, Mạnh Hạ đem đồ trang sức treo lên. Kiều Dịch Kỳ bỗng chốc tỏa sáng hai mắt: “Ồ, mấy thứ đồ này có kiểu dáng rất đặc biệt. Là lấy hàng ở nơi nào vậy?”Cô ấy cầm lên, đầu ngón tay tinh tế xoa xoa.“Vật nhỏ mà thôi, tôi tìm người làm.”Kiều Dịch Kỳ trong lúc đó dừng lại: “Thì ra là vậy.” Dừng lại một chút, giọng nói có chút buồn bã: “Cô vẫn giống như trước đây.” Kiều Dịch Kỳ không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Hạ chế tác đồ trang sức. Khi còn bé, cô ta ghen ghét vì Mạnh Hạ có được một người mẹ hiền lành dễ tính. Hiện tại cảm giác vẫn còn ao ước như cũ. Dù cho hoàn cảnh có thay đổi nhưng sở thích và tài hoa của Mạnh Hạ vẫn không thay đổi. Đôi mắt màu hổ phách của cô ta dần dần nhuộm một vầng khổ sở.Ở cửa truyền đến một tiếng nhỏ nhẹ kêu lên: “Mẹ…” Hai người quay đầu lại liền nhièn thấy đôi mắt đang mơ màng của Nhạc Nhạc. Bàn tay nhỏ bé đang dụi mắt, dưới chân mà đôi dép lớn của Mạnh Hạ đứng ở đằng kia. Mạnh Hạ cảm thấy bất đắc dĩ, Tiêu Ất này thật sự là nhàn rỗi quá rồi.Kiều Dịch Kỳ cả người hơi cứng ngắc lại: “Mạnh Hạ, đứa nhỏ này là con của cô?”Mạnh Hạ hướng về phía Nhạc Nhạc vẫy vẫy tay, Nhạc Nhạc đi tới liền đi tới ôm lấy bắp đùi của cô, đứa bé này một khi thấy có người ngoài thì sẽ bám vào cô, giống như là lúc này.“Nhạc Nhạc, chào hỏi dì đi.”Nhạc Nhạc chuyển động đôi mắt chưa tỉnh táo: “Con chào dì. Mẹ, bụng của con thật đói.”“Đi tìm dì Ất Ất đi.” Mạnh Hạ nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc của bé con.Tim của Kiều Dịch Kỳ đập thình thịch nặng nề, ánh mắt sợ run nhìn chằm chằm vào thân ảnh nhỏ xíu kia. Cô ta đột nhiên mở to hai mắt, xoay người lại dồn dập hỏi: “Cô đã kết hôn?”Mạnh Hạ trầm mặc chỉ trong chớp mắt, lắc lắc đầu cười khẽ: “Làm sao lại có may mắn như vậy.” Vận may của cô sớm đã cạn sạch.Kiều Dịch Kỳ cắn cắn môi, có lời muốn nói nhưng vẫn không có hỏi ra, đứa bé này là con của ai? Trong lòng của cô ta trầm trọng giố