
khí để dừng lại ở trước mặt Mạnh Hạ.Từ Dịch Phong, đối với cậu ấy, anh sao mà nhẫn tâm như vậy?Đứa nhỏ một buổi sáng đều không rời Mạnh Hạ một tấc, ngay cả khi Mạnh Hạ đi toilet mà cô bé cũng theo sát, không chịu rời đi. Tiêu Ất nhìn thấy mà chỉ biết lắc đầu: “Nhạc Nhạc, không đi nhà trẻ là thầy giáo sẽ không thích con đấy.”Nhạc Nhạc núp ở trong ngực Mạnh Hạ, hai tay vòng qua ôm chặt lấy cổ của cô: “Con không cần phải đi nhà trẻ, con muốn mãi mãi ở cùng một chỗ với mẹ.”Mạnh Hạ cảm thấy ấm áp trong lòng: “Ất Ất, Tiêu Giáp có liên lạc với cậu hay không?”“Không có.” Tiêu Ất thở dài một hơi: “Anh ấy chỉ nói là lần này nhất định sẽ gọi Mạnh đại ca trở về.”Chân mày của Mạnh Hạ nhíu lại, trầm mặc trong tích tắc: “Sao có thể dễ dàng tách ra như vậy, có trở về hay không thì có ý nghĩa gì?” Bọn họ vĩnh viễn không quay lại được như trước kia, những đau xót đã tồn tại vẫn không cách nào khép miệng lại được.Ánh mắt của Tiêu Ất tối tăm xuống, muốn nói lại thôi, rồi lại cắn cắn môi: “Tớ vừa rồi nhìn thấy hắn vẫn còn đứng ở cổng.”Cô cúi đầu xuống đưa mắt nhìn con gái, Nhạc Nhạc ở trong ngực cô đã ngủ thiếp đi, cô thay đổi tâm trạng chua xót, chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, giọng nói lại xa xa: “Tớ đã nói hết cho hắn biết.”Nói cho hắn biết, để chỉ mong tất cả vì thế mà kết thúc đi.***************************Từ Dịch Phong lên xe, vẻ mặt nghiêm nghị, lấy điện thoại ra, môi mỏng nhẹ nâng lên: “Tôi ở Hoa Áo chờ cậu.” Một câu nói lạnh lùng lộ ra sát khí thấu xương.Mục Trạch đi vào Hoa Áo, đến phòng bao quen thuộc trước đây mà đẩy cửa bước tới, đập vào mặt là mùi thuốc lá nồng nặc. Anh biết là kể từ năm ấy hắn đã từ bỏ rồi mà.Trong phòng tối đen nặng nề không có một tia sáng, anh vừa mới vào nên mắt có hơi khó chịu, hướng đến Gian phòng bỗng nhiên sáng ngời chói mắt.Hắn khẽ nghiêng người đứng lên, cùng Mục Trạch lanh lùng nhìn nhau. Bỗng dưng giơ cao tay tung một quyền mạnh mẽ, mãnh liệt và quá nhanh. Mục Trạch không né tránh kịp nữa, so với thân thủ của Từ Dịch Phong, anh căn bản không phải là đối thủ của hắn. Trong ngực bỗng dưng dâng lên một hồi buồn bực đau nhức, ánh mắt của Từ Dịch Phong đỏ bừng dâng lên một loại phẫn nộ: “Ngươi đáng chết!”Mục Trạch hít sâu một hơi, trong ngực quặn đau, chống người đứng dậy, ánh mặt là một mảnh trong trẻo, khóe miệng ảm đạm động đậy: “Ngươi cũng biết rồi?”Lúc nhận được điện thoại của Từ Dịch Phong, anh đã hiểu rõ. Từ Dịch Phong đột nhiên đưa Mạnh Hạ đi chắn chắn sẽ một mực điều tra, dựa vào bản lãnh của hắn, tra ra được chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi, chuyện năm đó cho dù anh có xử lý sạch sẽ hơn nữa cũng vẫn để lại đầu mối.Từ Dịch Phong tóm lấy cổ áo của anh: “Mục Trạch, con mắt của ngươi để ở đâu hả?” Tay của hắn run run, nghĩ tới những vũng máu kia, khắp nơi toàn là máu, lửa giận trong hắn bắn ra bốn phía, còn có cả một cảm xúc mà chính hắn cũng không rõ…… đó chính là đau lòng.Đôi mắt của Mục Trạch lạnh lẽo, giận quá hóa cười: “Ngươi có tư cách gì mà ở chỗ này nói với ta? Từ Dịch Phong, cô ấy là chính ngươi không cần, kể cả đứa bé kia. Ngươi bây giờ tỏ ra như thế này là muốn chứng minh cái gì? Tình thương của ngươi? Lòng tốt của ngươi ư?” Mục Trạch cười nhạo một tiếng.“Ngươi bây giờ quan tâm đến rốt cuộc là ai? Đứa bé kia? Hay là cô ấy?” Mục Trạch dựa lưng vào tường, hờ hững nói ra như mây trôi nước chảy: “Nếu như ngươi không phải lầm tưởng Nhạc Nhạc là con của mình ngươi sẽ đi dây dưa với cô ấy sao?” [Nếu Từ Dịch Phong không hiểu lầm Nhạc Nhạc là con của mình thì sẽ không quan tâm đến Mạnh Hạ làm gì. Anh Trạch nói cũng đúng :('>Khóe miệng của Từ Dịch Phong cứng ngắc, cả người đứng bất động ở đấy, vẻ mặt bắt đầu mang nét âm u không rõ. Lời nói của Mục Trạch tựa như một cây kiếm Phong Duệ ngang nhiên đâm vào trong tim của hắn.Mục Trạch nhìn vào hắn, vẻ mặt có hơi phức tạp nhưng vẫn nhịn đau mà khẽ cười một tiếng: “Từ Dịch Phong, ngươi có tư cách gì mà chỉ trích ta? Cô ấy có ngày hôm nay như vậy đều là do ngươi ban tặng.”Ngón tay của Từ Dịch Phong răng rắc rung động, lạnh lùng xùy một tiếng, hỏi ngược lại: “Vậy còn ngươi? Hung thủ? Lừa gạt? Ngươi cho rằng mình có thể ở cùng một chỗ với cô ấy sao? Ngươi thật cao thượng, chỉ biết đền bù tổn thất cho cô ấy bằng cách thật sự yêu cô ấy ư?”Nghe thấy lời mà hắn nói, Mục Trạch thật bình tĩnh: “Dịch Phong, ngươi vẫn là không hiểu được. Ta đối với cô ấy, cho tới bây giờ đều không phải là đền bù tổn thất gì cả, một cô gái tốt như vậy, ta chỉ muốn dành cả đời sau để yêu.”Cánh tay của Từ Dịch Phong từ từ buông thõng xuống.Dành hết đời sau để yêu.“Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, Dịch Phong, ngươi ở nơi này của Tiểu Hạ……” Mục Trạch đưa tay ôm vào ngực: “… Đã sớm thay đổi rồi. Ngươi cho rằng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy mà cô ấy còn có thể đối với ngươi như lúc ban đầu sao? Ha ha…..” Anh cười khổ một tiếng: “Ngươi vĩnh viễn đều tự phụ mà coi trọng mình như vậy.”“Nhưng ngươi cảm thấy cô ấy sẽ gả cho ngươi sao?”“Phải!” Mục Trạch một mực kiên quyết, nói năng khí phách, ánh mắt bình tĩnh: “Cô ấy khát vọng một mái nhà, ta có thể cho được, cả đời