Snack's 1967
Anh Linh Thần Võ Tộc Việt

Anh Linh Thần Võ Tộc Việt

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 329550

Bình chọn: 7.00/10/955 lượt.

Tự-Mai tuân lệnh răm rắp.

- Ừ, ta đần thực. Thì ra ông kẹ, bà chằng. Hai ông bà ấy như chim vậy. Bố ai biết đâu mà tìm.

Viên hiệu-úy kinh khiếp về võ công hai lão Sử-vạn, Khiếu vừa hoàn hồn. Trở lại thực tại, liếc qua một cái y đã nhận ra trong sáu thiếu niên, thì năm không phải là người Hán. Vừa rồi nghe nàng Thanh thuật, một thiếu niên đối chưởng ngang tay với Sử-vạn. Y tỏ vẻ khách khí:

- Xin các công tử cho xem thẻ bài.

Tôn Đản trình thẻ bài ra. Trên thẻ bài có khắc dấu hiệu của Khu-mật viện rằng người xử dụng thuộc sứ đoàn Đại-Việt sang kết hiếu. Y hỏi nhà vua:

- Vị công tử này mặc y phục Nho-sinh, vậy thẻ bài của trường Quốc-tử giám đâu?

Tự-Mai đáp:

- Anh tôi không có thẻ bài của Quốc-tử giám.

Viên hiệu úy tỏ vẻ cương quyết:

- Nếu công tử không có thẻ bài của Quốc-tử giám, thì phải theo chúng tôi về phủ Khai-phong.

Nhà vua quên mất mình là Lê Luyện:

- Không được vô lễ.

Viên hiệu úy kinh ngạc:

- Bản chức thi hành luật của đức Hoàng-đế, mà bảo là vô lễ ư?

Mấy bộ khoái vây xung quanh sáu người.

Giữa lúc ấy có tiếng hô lớn:

- Kính chào hai lão công công. Không biết luồng gió nào thổi hai công công tới đây.

Mọi người nhìn ra: Hai thái giám lớn tuổi đang đi vào. Nhà vua thấy hai lão, thì than thầm:

- Hỏng bét. Hai lão này nhận ra ta mất.

Nguyên đó là hai thái giám hầu cận nhà vua. Một lão tên Trịnh Đức, một lão tên Trịnh Ngọc. Trịnh Đức hầu hạ nhà vua từ hồi mới sinh ra. Hiện lão làm tổng lĩnh thái giám coi tẩm cung của hoàng hậu. Một lão tổng lĩnh thái giám coi tẩm cung của nhà vua. Nhà vua vội đứng lui ra sau Tự-Mai.

Viên hiệu-úy cũng như đám bộ khoái, thấy hai lão Trịnh vội cung cung kính kính nhường lối cho hai lão.

Nguyên theo quan chế nhà Tống, Tổng-lĩnh thái-giám, đẳng trật cao ngang bằng quan phủ, thấp hơn quan phủ Khai-phong một chút. Nhưng vì hai lão hầu cận vua vùng Hoàng-hậu, quan xa không bằng lính gần, hai lão được kính trọng hơn.

Hai lão vẫy tay đáp lễ, rồi lên lầu. Nhác thấy nhà vua, hai lão vội phủ phục xuống:

- Trịnh Đức, Trịnh Ngọc xin...

Tự-Mai rất nhanh trí, chàng nói lớn lên át giọng hai lão:

- Hai lão Trịnh không nên đa lễ. Đại ca ta họ Lê tên Luyện, hiện làm Ngự-sử trung thừa. Người vâng mật chỉ thiên tử ra ngoài có việc trọng đại. Hai lão đứng dậy thôi.

Hai lão thái giám hiểu rằng nhà vua giả làm Nho-sinh vi hành thăm dân, ông không muốn hiển lộ thân thế. Hai lão vội đứng dậy, chắp tay lui lại.

Lê Văn móc ra một nén vàng đưa cho lão Thuận-Hỷ:

- Đây là vàng Đại-Việt. Ta trả cho tửu lầu về chi phí sứ đoàn Đại-Việt ăn uống. Trả luôn chi phí rượu thịt cho hai tên du thủ du thực, cùng bồi hoàn đổ vỡ ở đây. Chủ nhân dọn cho một tiệc khác.

Nhà vua vẫy bọn Tôn Đản:

- Chúng ta lại đối ẩm.

Ông ban chỉ cho hai lão thái giám:

- Các người xuống lầu ăn uống, chờ ta.

Trước khi hai lão thái giám xuống lầu Lê Văn nói vọng ra:

- Hai lão Trịnh. Liệu cái lưỡi nhà người có dai bằng gân bò không?

- Dạ...dạ lưỡi của lão nô cứng như sỏi, như đá, không nói được nhiều.

- Vậy thì hơn hết kiếm cái gì bỏ đầy miệng, bằng không lúc nằm mơ xủa bậy thì không còn chỗ đội nón.

- Bọn lão nô nhất định đậy kín miệng bình.

Nhà vua đến bên nàng Hồng, mời ngồi xuống cạnh ông:

- Hồng cô nương! Ta với nhị đệ thực không phải với ba cô nương. Mấy bài từ trên bức lụa mà cô nương đem thử trí thông minh của ta; thực ra ta đã thuộc làu từ trước. Còn nhị đệ, y cũng thuộc bài Tiền xuất sư biểu từ hồi chín mười tuổi.

Nàng Tử nói:

- Thế nhưng Trần đại ca đoán được tâm sự phụ thân tiểu muội, thì Trần đại ca vẫn trúng cách như thường.

Nhà vua xua tay:

- Lỗi tại ta. Khi nhìn nét bút của lệnh tôn, ta đã nhận ra ngay. Tất cả tiến trình cũng như tâm sự của lệnh tôn ta đều biết trước cả. Ta dùng ngón tay viết lên đùi gà cho nhị đệ. Vì vậy y mới nói được tâm sự lệnh tôn. Chỉ có việc gọi ra tên họ, chức vụ lệnh tôn do y suy luận mà thôi. Như vậy coi như anh em chúng ta gian lận. Gian lận tức thua cuộc.

Lê Văn hỏi nàng Tử:

- Đinh tỷ tỷ. Hai ông anh thua cuộc rồi. Vậy Đinh tỷ tỷ bảo chúng tôi phải giết ai, xin nói ra đi thôi. Tôi nhắc lại, những kẻ đó phải là bọn ác đức. Chứ giết người ngay, thì chúng tôi không dám làm. Mà ví dù chúng tôi có làm, khi về nước đức Hoàng-đế của tôi cũng chặt đầu. Hơn nữa đức Hoàng-đế Đại-Việt có khoan thứ, bố tôi cũng đánh què.

Nàng Thanh chắp tay:

- Đúng là mệnh trời. Nếu không do trời xui khiến, sao đưa Lê đại ca đến đây? Dù hai đại ca thuộc thơ văn từ trước. Dù Lê đại ca nhận ra nét bút Phùng quốc công, rồi nhân đó giải đoán, cũng do thiên mệnh. Vì vậy ba chị em tiểu muội vẫn không đổi ý.

Tự-Mai biết khi con gái người Hán đã nguyện theo ai, không bao giờ đổi thay. Chàng đành chấp thuận:

- Tử muội. Thôi được, coi như anh em ta thắng cuộc. Tuy thắng chúng ta vẫn sẵn sàng giúp muội hoàn thành những điều tâm nguyện.

Nàng Tử chỉ vào nàng Hồng:

- Hồng tỷ tỷ họ Khấu tên Kim-Hồng.

Nhà vua nghĩ thầm:

- Nàng là con thừa tướng Khấu Chuẩn đây.

Tự-Mai chửi thầm:

- Mình thực ngu, lúc đầu nhác thấy nàng Hồng quen quen, mà không nhận được gặp ở đâu. Thì ra nàng là em vợ anh