
Quan Kim Hồng càng lúc càng gần và cuối cùng dừng ngay trước mặt hắn .
Tia mắt của Thượng Quan Kim Hồng nhìn về phía xa xa trơ tráo , hắn không nhìn Kinh Vô Mạng .
Tiểu Phi cũng dừng lại .
Thượng Quan Kim Hồng vụt đưa tay rút thanh kiếm đeo nơi hông Kinh Vô Mạng và nói thật chậm :
- Thanh kiếm này chắc ngươi không còn dùng nữa ?
Kinh Vô Mạng đáp :
- Phải .
Giọng nói của hắn dễ sợ vì thanh âm không giống như thanh âm của người sống .
Trên tay trái của Thượng Quan Kim Hồng hãy còn nắm mũi kiếm của Tiểu Phi khi nãy , hắn đưa cán kiếm về phía Kinh Vô Mạng :
- Thanh kiếm này cho ngươi .
Kinh Vô Mạng chầm chậm đưa tay tiếp lấy .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Bây giờ ngươi dùng thanh kiếm nào cũng không có gì phân biệt .
Hắn bước ngang qua , từ trước đến sau , hắn không hề nhìn Kinh Vô Mạng .
Lâm Tiên Nhi nhìn Kinh Vô Mạng nhoẻn miệng cười :
- Chết , cái đó bộ khó lắm sao à ?
***
Một vầng mây đen áng mất chòm sao .
Từ không gian một tiếng sét đinh tai , mưa ào ào trút xuống .
Kinh Vô Mạng vẫn đứng trơ trơ .
Toàn thân thể hắn ướt đầm đề , tóc hắn , đầu hắn , mặt hắn , nước chảy ròng ròng .
Không biết trong nước mưa ấy có nước mắt hay không ?
Không , Kinh Vô Mạng không có nước mắt .
Người không chảy nước mắt , thường thường chỉ là máu .
***
Kiếm .
Thanh kiếm thật mỏng , thật bén và thật nhọn .
Cũng là thứ kiếm không có ngáng nơi tay .
Không có gió nên ngọn đèn thật thẳng , từ thanh kiếm ánh sáng chớp ngời ngời .
Cửa đóng im lìm , bên ngoài trời đang mưa , nhưng gió chẳng lọt vào .
Tiểu Phi đứng thẳng dưới ngọn đèn , hắn nhìn thanh kiếm không hề chớp .
Thượng Quan Kim Hồng nhìn như xói vào mặt hắn :
- Ngươi xem thanh kiếm này ra sao ?
Tiểu Phi nói :
- Tốt , rất tốt .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- So với thanh kiếm trước kia của ngươi ?
Tiểu Phi nói :
- Càng nhẹ hơn nhiều .
Thượng Quan Kim Hồng vụt giật lấy thanh kiém , dùng hai ngón tay kẹp mũi kiếm uốn thanh khua lanh lãnh .
Cong ... cong ... cong ...
Tiếng thép ngân dài không dứt , tiếng thép thậ trong .
Đôi mắt của Tiểu Phi hừng lên ánh lửa .
Thượng Quan Kim Hồng nhếch môi cười :
- So với thanh kiếm trước của ngươi ?
Tiểu Phi nói :
- Uốn cong như thế sẽ gãy ngay .
Thượng Quan Kim Hồng loáng tay lên .
ánh kiếm chớp ngời .
Chén trà đặt trên bàn bị tiện làm đôi .
Chén trà bị tiện thật gọn , không một chút bợn miếng rơi ra .
Y như người ta chém vào cục bột .
Tiểu Phi buộc miêng kêu lên :
- Tốt , quá tốt .
Thượng Quan Kim Hồng chậm rãi :
- Quả là thanh kiếm tốt , tuy nhẹ nhưng sắc , tuy mỏng nhưng dẻo , cứng mà mềm , mềm mà dẻo , ns là thanh kiếm tự tay Cổ Đại Sư nhà luyện kiếm duy nhất biết pha kim loại rèn riêng cho Kinh Vô Mạng .
Hắn cười cười nhìn Tiểu Phi :
- Kiếm pháp của ngươi phảng phất như kiếm pháp của Kinh Vô Mạng ?
Tiểu Phi nói :
- Có vài điểm giống nhau .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Tay hắn tuy có độc và dữ nhưng không ổn định và chính xác bằng ngươi , vì thế ngươi có thể " đợi " còn hắn không thể , vì thế thanh kiếm này thích hợp với ngươi hơn .
Tiểu Phi trầm ngâm hỏi lại :
- Đây là thanh kiếm của tôi ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Kiếm vốn vô chủ , ai có tài là được .
Thượng Quan Kim Hồng trao thanh kiếm cho Tiểu Phi cười lớn :
- Bây giờ kiếm này thuộc về ngươi .
Tiểu Phi trầm ngâm một lúc và hắn lại buông một câu đồng nghĩa :
- Đây là thanh kiếm của tôi .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Chỉ có thanh kiếm đó , ngươi mới có thể giết người, chỉ có thanh kiếm đó mới thật là thanh kiếm của ngươi .
Hắn vụt cười xòa :
- Cũng có thể , khi có thanh kiếm đó ngươi mới giết được ta .
Tiểu Phi đứng làm thinh .
Thượng Quan Kim Hồng lại nói :
- Ngươi thiếu nợ ta , vì thế cần phải vì ta giết người , vì thế ta mới trao cho ngươi thanh kiếm giết người , đó là chuyện công bằng .
Tiểu Phi nắm chặt lấy thanh kiếm .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Tốt , rất tốt , có được thanh kiếm đó , ngày mai ngươi sẽ trả nợ xong .
Tiểu Phi hỏi :
- Ông bảo tôi giết ai ?
Thượng Quan Kim Hồng chậm rãi :
- Người mà ta bảo ngươi giết tuyệt nhiên không phải là bằng hữu của ngươi .
Nói xong câu đó , hắn bỏ ra ngoài .
Bên ngoài tiếng hắn hãy còn lồng lộng :
- Hai người ấy là khách của ta , trước buổi chiều ngày mai , không một ai được phép làm phiền đến họ . Bây giờ trong gian phòng chỉ có mỗi một mình Tiểu Phi và Lâm Tiên Nhi .
Lâm Tiên Nhi ngồi im lặng , nàng không ngẩng mặt lên .
Thượng Quan Kim Hồng ở đó khá lâu nhưng không hề liếc nàng một bận .
Nàng cũng không hé miệng , bây giờ khi Tiểu Phi nhận thanh kiếm , nàng mới mấp máy đôi môi , hình như nàng nhất định nói nhưng rồi lại làm thinh .
Bây giờ khi Thượng Quan Kim Hồng đã ra đi , chỉ còn lại hai người , nàng mới hỏi :
- Anh thật vì hắn mà giết người à ?
Tiểu Phi thở ra :
- Tôi đã nợ hắn , tự nhiên tôi phải trả .
Lâm Tiên Nhi hỏi :
- Anh có biết người anh sẽ giết là ai không ?
Tiểu Phi nói :
- Hắn không nói , chưa nói .
Lâm Tiên Nhi hỏi :
- Anh thử đoán xem .
Tiểu Phi hỏi lại :
- Cô đã đoán ra rồi à ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Nếu tôi đoán không lầ