Hậu Tiểu Lý Phi Đao

Hậu Tiểu Lý Phi Đao

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327040

Bình chọn: 8.5.00/10/704 lượt.

- Đã đi rồi , chuyện đó sau dó mới nghe .

Nàng cười cười nói tiếp :

- Hiện tại anh và Thượng Quan Kim Hồng đều là nhân vật được coi là tuyệt đỉnh , nhất cử nhất động của anh và hắn đều là tin tức chấn động võ lâm , chính tối hôm nay trong thành này có cả vạn người nghị luận về anh và hắn .

Lý Tầm Hoan gượng cười :

- Chính vì thế mà tôi tất phục ông cô , chính ông cố đã biến từ cuộc diện này sang cuộc diện khác mà chính người trong cuộc cũng không hề hay biết .

Tôn Tiểu Bạch trầm ngâm :

- Thật thì ông tôi biết rõ nhiều chuyện lắm .

Không hiểu nghĩ sao , nàng lảng sang chuyện khác :

- Anh có biết khẩu quan tài ấy ai đưa tới đó hay không ?

Lý Tầm Hoan cười :

- Đáng lý tôi phải hỏi , không hỏi thì thôi chứ sao cô lại hỏi tôi ?

Tôn Tiểu Bạch cười :

- Thật thì cái gì tôi cũng có thể hiểu qua nhưng chỉ riêng anh là tôi không làm sao hiểu được .

Nàng nói mà mắt cứ dán vào mặt Lý Tầm Hoan , tia mắt nàng nói lên một sự thán phục ,chẳng những thế , tia mát của nàng đang ỷ lại , nàng cảm thấy trước mặt hắn thật rất khó người nào làm gì nàng được .

Lý Tầm Hoan cũng thấy ánh mắt của nàng , hắn đã thấy lòng nàng .

Hắn muốn đưa tay quàng vào vai nàng cho cả hai người được chút hơi ấm cúng thế nhưng hắn lại không làm .

Hắn quay mặt sang hướng khác và cúi mình ho nhè nhẹ .

Hình như Tôn Tiểu Bạch cũng đợi chờ .

Thật lâu , nàng thở dài :

- Hình như anh rất sợ có người hiểu rõ lòng mình , vì thế cho nên anh luiôn luôn phòng bị .

Lý Tầm Hoan hỏi :

- Sợ ? Nhưng sợ cái gì đâu ?

Tôn Tiểu Bạch nhìn hắn vụt nói :

- Anh sợ có người yêu anh .

Nàng nói tiếp bằng một giọng trầm trâm :

- Vì anh rất sợ có người đọc được lòng mình bởi vì bất cứ người nào, bất cứ cô gái nào nếu đã hiểu rõ lòng anh rồi thì không làm sao mà không yêu anh được . Anh bằng lòng cho người ta hận thù chứ không dám để người ta yêu , có phải thế không ?

Lý Tầm Hoan cười :

- Bây giờ thì quả là xã hội cải biến , rất nhiều khoản , mười năm về trước , không một cô gái nào dám nói tiếng yêu .

Tôn Tiểu Bạch nói :

- Bây giờ về sau cũng chưa chắc có cô gái nào khi không mà dám nói như thế đâu , bất luận tôi sinh vào thời kỳ nào , cho dù tôi sinh ra hồi một trăm trước thì một khi lòng tôi đã nghĩ là tôi cứ nói thẳng ra , một trăm tiếng yêu tôi cũng dám nói như thường .

Đúng , bất luận thời nào cũng có thể có những cô gái như nàng .

Nàng là con người dám nghĩ , dám nói , dám làm , dám yêu , dám hận . Nhưng cũng có thể nếu nàng sinh nhằm thời đại xưa nhất định người ta sẽ bảo thái độ của nàng như thế là điên hoặc chính nàng là một người điên .

***

Đêm này sương vẫn còn xuống thật nhiều .

Tôn Tiểu Bạch đi chầm chậm trong màn sương , hình như nàng cố kéo dài và rất mong đoạn đường đừng bao giờ tới chỗ cuối cùng . Lý Tầm Hoan vốn rất nóng lòng gặp lại Tiểu Phi nhưng bây giờ hắn cũng không hối thúc nàng .

Trong những năm gần đây , tâm tình của hắn rất nặng nề gần như chìm lỉm , hắn có cảm giác như một cái gọng tròng qua cổ đè nặng xuống , nặng mãi , nặng mãi cơ hồ không còn thở được .

Chỉ gần đây , khi nào cùng ở chung một chõ , cùng gần gũi với Tôn Tiểu Bạch , hắn mới cảm thấy vơi nhẹ một phần nào .

Hắn chợt phát giác Tôn Tiểu Bạch mới là con người thông cảm hắn hơn ai hết .

Nàng hiểu hắn đến mức độ mà những tư tưởng của hắn chưa thành hình là nàng có thể biết ngay .

Có thể được cùng người hiểu mình sâu như thế ngồi nói chuyện thật không còn thú vị nào bằng .

Thế nhưng Lý Tầm Hoan lại bắt đầu có ý nghĩ cần nên " Bằng lòng để cho người hận chứ không dám để cho người yêu ".

Có phải thế không ?

Lý Tầm Hoan chợt nghe lòng mình quặn thắt .

Hắn vừa cảm thấy vui vui là nỗi buồn mênh mong vô cớ tràn vào .

Hắn không phải không bằng lòng để cho người yêu mà đúng như Tôn Tiểu Bạch vừa nói , hắn không thể hay đúng hơn nữa là " không dám " .

Hắn cảm thấy mình không còn gì để " cho ai " mà cũng không còn chỗ để mà tiếp nhận .

Mỗi một con người đều có một cái " gông " riêng , trừ khi chính bản thân người ấy giải tỏa , còn thì không một ai , dù có muốn cũng không thể cởi dùm .

Lý Tầm Hoan như thế , Tiểu Phi cũng như thế .

Nhưng " gông xiềng " trong cổ họ có phải vĩnh viễn không thể nào giải thoát được ? Chẳng nhẽ họ phải mang nó xuống mò ?

Đang đi , đang vui vẻ với Tôn Tiểu Bạch , Lý Tầm Hoan chợt nghe lòng nặng trĩu .

Và ngay khi đó , Tôn Tiểu Bạch bỗng dừng chân :

- Tới rồi .

***

Con đường rất vắng .

Bên đường có một gian nhà nhỏ , trong nhà ánh đèn sáng rực .

Tôn Tiểu Bạch quay lại hỏi Lâm Tiên Nhi :

Chỗ này cô biết chứ , phải không ?

Tự nhiên là Lâm Tiên Nhi rất biết , nàng biết hơn ai hết vì đó là " nhà " của nàng và Tiểu Phi .

Nàng cắn môi gật đầu .

Nhưng rồi nàng vẫn không dằn được , nàng hỏi giọng ngập ngừng :

- Có phải ... Tiểu Phi đã về rồi ?

Tôn Tiểu Bạch gặn lại :

- Cô có muốn vào gặp hắn không ?

Lâm Tiên Nhi nói :

- Tôi ... tôi có thể vào được chứ ?

Tôn Tiểu Bạch cười gằn :

- Đây vốn là nhà của cô , nếu cô muốn vào thì chuyện rất tự nhiên chứ có gì phải hỏi người khác .

Lâm Tiên Nhi cúi mặt :

- Nhưng ... nhưng bây gi


XtGem Forum catalog