
Đáng ghét! Cô thật là đáng ghét! - 813 nhẹ nhàng vỗ vàongười nàng.
- Chuyện này thì liên quan gì đến việc tôi có đáng ghét haykhông chứ?
Nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu, vuốt chiếc khăn lụa nhỏ, cuộnthành ống, nhét vào lỗ mũi, dáng vẻ khổ sở đứng bên quầy. Nếu là bình thườngthì chắc chắn chưởng quỹ 420 sẽ lấy hành động khó coi đó làm cái cớ để trừ tiềncông của nàng. Nhưng hôm nay, sao ông ta lại không hề có động tĩnh gì?
Nàng đang phân vân tự hỏi thì thấy bạch mã hoàng tử của mìnhnhư một làn gió từ ngoài cửa bước vào. Phía sau chàng là một người mặc đồ bằngvải thô, trên mặt có những đốm đen nhưng vẫn không giấu nổi vẻ thục nữ.
Bạch mã hoàng tử có người khác rồi?
- Chưởng quỹ, thật ngại quá! Đây lại là một cô nương không nhàđể về, cảnh ngộ bi thảm, phiền ông chăm sóc. - Bạch Phong Ninh cầm chiếc quạtgấp màu trắng, vén vạt áo choàng bước qua bậc cửa, đứng 3ên cạnh quầy, một lầnnữa chẳng hề nhìn đến cô nương đáng thương đang nhét chiếc khăn lốm đốm vết máukhô vào lỗ mũi, hoàn toàn chẳng hề cảm thấy hối hận vì mình đang làm điều cólỗi.
- Bạch công tử, cảm ơn công tử đã giúp đỡ. Tôi từ nhỏ mồ côimẹ, được cha yêu thương. Bây giờ bị mẹ kế đầy đọa, rơi vào cảnh a hoàn chẳng raa hoàn, tiểu thư chẳng ra tiểu thư. Hôm nay không may làm mẹ kế tức giận nênnhân lúc cha không có nhà, bà ta đã đuổi tôi ra khỏi Uhủ. Hu hu... Nếu không cócông tử tình cờ gặp thì bây giờ không biết số phận tôi sẽ thế nào nữa?
Những câu kể về thân thế quen thuộc của cô nương đó ùa vàotai Long Tiểu Hoa nghe thật là chối. Nàng ghét những kẻ giả dối. Rõ ràng cô takhông thê thảm bằng nàng, sao lại lọt vào mắt xanh của Bạch mã hoàng tử chứ? Côta chỉ rơi nước mắt, còn nàng đang chảy máu đây này. Tuy là máu cam nhưng cũngdo bị mẹ kế ngược đãi mà ra nên cũng không khác biệt cho lắm.
Bạch Phong Ninh vẫn giữ nụ cười đó, khóe miệng vẫn đẹp nhưthế:
- Không có gì, tại hạ cũng quen rồi. Sáng sớm hôm nay, tại hạđã gặp năm cô nương. Cô nương chính là người thứ sáu.
- ... - Đây có thể coi là thói quen sao? Chàng đang làm gìvậy?
- Chưởng quỹ, ta giao cô nương này cho ông. Phiền ông chămsóc cô ấy giúp ta.
- Vâng, thưa Bạch thiếu chủ. Chỉ cần công tử trả đủ ngânlượng thì cô nương này xin cứ yên tâm giao cho bản điếm ạ. - Chưởng quỹ 420cười đáp: - 813, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Hôm nay Bạch thiếu chủ đã đếnđây sáu lần, cô còn ngắm chưa đủ sao? Mau dẫn cô nương Bạch thiếu chủ đưa đếnlên phòng đi.
- Vâng... - Thu lại vẻ mặt thèm muốn, 813 dẫn cô nương mưu đồlộ liễu đó lên phòng trọ của khách điếm.
- Bạch thiếu chủ còn gì dặn dò không ạ? - Chưởng quỹ 420 nhìnBạch Phong Ninh vẫn chưa bỏ đi thì nhiệt tình hỏi han.
Bạch Phong Ninh gấp chiếc quạt lại, nhíu mày:
- Chưởng quỹ, ông không thấy chuyện này phiền phức sao?
- Phiền... phiền phức ư? Không, không phiền phức. Không phiềnphức chút nào. - Nhà họ không hề cảm thấy phiền phức trước những vụ làm ăn thuvề lợi nhuận lớn. Ông ta là chưởng quỹ, lấy tư cách gì để chê phiền phức haykhông phiền phức chứ?
- Sao lại không phiền phức? Ta đưa từng người, từng người về.- Bạch Phong Ninh hơi nhíu mày, nụ cười vẫn nở trên môi: - Đặc biệt là họ đềukhông hề khách sáo. Không phải giẫm lên chân ta thì cũng ngã vào lòng ta, từngngười, từng người một. Thật là ngốc nghếch! - Hắn lắc đầu nói.
- Haizzz! - Hợp ý quá còn gì.
- Thế này đi. Ông giúp ta dán tờ thông báo nói là, các cônương đáng thương không nhà để về đều có thể vào Đại Long Môn khách điếm trúngụ. - Một lần cho xong.
- Cái... cái gì cơ ạ?
- Không phải đã nói ta trả tiền, ông làm việc sao? Như vậykhông được à?
- Không không không, tôi tôi tôi đi làm ngay, đi làm ngay! -Chưởng quỹ 420 buông bàn tính trên tay xuống, chạy ra khỏi quầy, lao vào nhàkho, chuẩn bị giấy viết thông báo dán đầu phố.
Ông ta vừa đi, Bạch Phong Ninh liền chỉnh lại tay áo. Đợichưởng quỹ vào hẳn trong nhà kho thì mới nhìn cô nương đáng thương mà mình đãnhìn thấy từ lúc bước vào cửa, hai lỗ mũi nhét chiếc khăn trắng lốm đốm máu.Ánh mắt nàng dường như đang chỉ trích việc hắn đã đối xử tàn nhẫn với mình.
Hắn hoài nghi nhíu mày. Hình như tối qua, hắn vẫn chưa làmchuyện gì trời đất không dung với nàng mà, đâu thể bị Long Hiểu Ất đá ra khỏiphủ được. Lẽ nào là con ngựa của hắn? Đến cả Long Hiểu Ất cũng không kịp phảnứng sao? Tốt lắm! Không uổng công hắn đã bỏ ra rất nhiều bạc để mua con ngựađó. Nó còn thông minh hơn cả Long Hiểu Ất. Tuy nó tới hơi chậm chạp một chútnhưng nhanh hơn Long Hiểu Ất là đủ rồi.
- Cô giơ hai tay lên đi. - Hắn nói với nàng
- Hả?
- Như vậy sẽ không chảy máu nữa đâu. - Hắn lại gần, chỉ vàomũi nàng.
- Thật sao? - Nàng có vẻ không tin.
- Không tin thì cô cứ thử đi. - Hắn chống cằm nhìn nàng, nói.
Nàng nửa tin nửa ngờ giơ hai tay lên, dùng tư thế đầu hàngđứng trước mặt hắn.
Hắn cười dịu dàng vuốt tóc nàng:
- Cô thật biết vâng lời. Vậy chuyện này cô có vâng lời không?
Nàng thấy hắn lấy ra một mảnh giấy đã gấp sẵn, mờ ám lướt quamôi mình, rồi trong lúc nàng không có khả năng phản kháng vì hai tay đang giơcao, hắn chầm chậm nhét nó vào chiếc túi nhỏ bên sườn nàng. Độ