
hìn thấy nàng.
“Chẳng biết rốt cuộc các ngươi muốn tìm cái gì? Nói cho ta biết, biết đâu ta có thể giúp.” Lộ Ánh Tịch thoải mái, cười nhìn hắn ta.
Khóe mắt Phạm Thống mơ hồ co rút, vô cùng không quen nhìn bộ dạng không đứng đắn của nàng, gắng gượng trả lời: “Có người mật báo, huân lò trong tẩm cung Hoàng hậu có Thôi tình dược. Thuốc ấy sẽ làm ảnh hưởng long thể của Hoàng thượng.”
*Thôi tình dược: là một loại thuốc, khi đốt lên hương của nó kích thích tỉnh cảm nam nữ.
Lộ Ánh Tịch liếc mắt thoáng thấy lỗ tai ửng đỏ của hắn, không khỏi lấy tay áo che miệng, ho nhẹ hai tiếng, nén cười, nghiêm mặt lên tiếng: “Bản cung không dùng huân hương, sao cần huân lò, vì vậy thế nào lại có thôi tình dược?” Hoàng đế là người nắm rõ điểm này nhất, nhưng hắn lại mặc kệ. Đây là tiết mục vu oan vô căn cứ nhưng hắn vẫn cứ thích diễn?
Phạm Thống hừ lạnh một tiếng, nói: “Sự thực ra sao, cứ phải đợi chân tướng rõ ràng.” Việc dâm ô này, hắn cảm thấy xấu hổ khi nói ra khỏi miệng, nhưng nàng lại chẳng chút lưu tâm. Quả nhiên, nữ tử này không biết cái gì gọi là xấu hổ!
Lộ Ánh Tịch nhún vai, dịch bước đến bên hông cửa. Dù nàng và Phạm Thống nói chuyện cùng nhau, nhưng khóe mắt vẫn luôn để ý bên trong tẩm cung.
Bọn thị vệ lục soát hết gian ngoài, liền muốn vượt qua bình phong, nàng lập tức lên tiếng: “Đứng lại.”
Phạm Thống buồn hừ một tiếng, như xem thường, cho rằng nàng có tật giật mình.
Lộ Ánh Tịch không rảnh để ý đến hắn ta, cất cao giọng: “Giường Phượng của Bản cung, các ngươi dám dòm ngó lục soát?”
Bọn thị vệ liếc mắt nhìn nhau, lui ra ngoài, khúm núm nói: “Ty chức không dám.”
“Bọn họ không thể lục soát, vậy Trẫm cũng không thể lục soát?” Một giọng nói trầm thấp chợt vọng từ xa đến.
Lộ Ánh Tịch chớp mắt nhìn lại, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu xuống, lấp lánh lóa mắt sắc vàng long bào cao quý.
“Hoàng hậu khoan hãy nóng giận, Trẫm chỉ muốn trả lại trong sạch cho nàng.” Hoàng đế đến gần, nhướng mày cười ấm áp.
Lộ Ánh Tịch cũng cười nhẹ theo, khom gối nhưng kiêu ngạo: “Vậy thì làm phiền Hoàng thượng.” Nàng thầm châm biếm trong lòng. Hóa ra, hắn không chỉ muốn xem kịch vui mà còn có ý đồ khác.
Hoàng đế ôn hòa nhìn nàng, nắm tay nàng đi, nói: “Hoàng hậu cùng đi với Trẫm. Để tránh Trẫm không cẩn thận va hỏng vật yêu thích của nàng.”
Lộ Ánh Tịch mỉm cười gật đầu, cùng hắn bước qua cửa tẩm cung, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc hắn muốn như thế nào. Không phải hắn đã phát hiện ra cái gì chứ…
Mới được hai bước, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói nhẹ nhàng hoảng hốt: “Hoàng thượng! Hoàng thượng minh giám! Đây không phải là đồ trong phòng nô tỳ!”
Lộ Ánh Tịch quay đầu nhìn, gương mặt giống nàng đang hoang mang khiếp sợ, nước mắt đầm đìa, nhưng vẫn điềm đạm đáng yêu.
Tê Điệp lúc này mới nhìn thấy nàng, quỳ ập xuống, buồn bã cầu xin: “Hoàng hậu nương nương! Nô tỳ bị oan! Cầu Người làm chủ cho nô tỳ!”
Lộ Ánh Tịch không trả lời, ánh mắt lướt nhìn nàng ta, thì trông thấy phía sau nàng ta có một thị vệ kề đao trên cổ nàng ta. Thảo nào, nàng ta lại kinh sợ như vậy. Như vậy xem ra, Hoàng đế không phải chỉ hạ lệnh lục soát tẩm cung của nàng, mà là muốn tra xét toàn bộ Phượng Tê cung.
Hành động phô trương như vậy, là để làm gì? Lẽ nào… Hắn thực sự biết Phượng Tê cung của nàng có mật đạo bí mật?!
Nàng dời ánh nhìn, chống lại đôi mắt thâm trầm khó lường của Hoàng đế. Trong lúc nhất thời, nàng chỉ cười không nói lời nào.
Nếu mật đạo bị bại lộ, nàng cũng hết đường để chối. Dù nàng không chết, chắc chắn cũng bị đày vào lãnh cung.
Lộ Ánh Tịch không lên tiếng. Nếu Hoàng đế đang ở đây, nàng cũng vui vẻ đứng ngoài xem kịch.
Đôi mắt Tê Điệp rưng rưng, thấy Lộ Ánh Tịch không có ý xen vào, liền quay người lại nhìn Hoàng đế, thống thiết nói: “Hoàng thượng, nô tỳ vô tội! Trong phòng nô tỳ không thể có thứ này. Nhất định là có người cố ý vu oan cho nô tỳ!”
Sắc mặt Hoàng đế lạnh lùng, nhìn nàng ta đang bị thị vệ trấn áp, trầm giọng hỏi: “Lục soát được thứ gì?”
“Bẩm Hoàng thượng, ty chức lục soát được một gói bột khả nghi, hình như là bột xông hương.” Thị vệ cung kính trả lời.
Hoàng đế nheo mắt, lạnh lùng nói: “Đem gói bột này giao cho thái y viện, tạm thời áp giải nàng ta xuống dưới.”
“Dạ, Hoàng thượng!” Tên thị vệ cúi đầu, không chút thương tiếc lôi Tê Điệp đứng dậy, kéo ra ngoài.
Lúc này, chỉ còn nghe thấy tiếng van xin ai oán thê lương, yếu ớt đang dần đi xa: "Hoàng thượng... Oan cho nô tỳ quá..."
Lộ Ánh Tịch thu hồi tầm mắt, khẽ mỉm cười, liếc về phía Hoàng đế. Vở kịch này xem ra càng ngày càng đặc sắc.
Hoàng đế quay lại liếc nhìn nàng một cái, khẽ nhếch môi, rồi sải bước đi tới giường phượng.
Lộ Ánh Tịch đi cạnh hắn, vẫn ung dung thư thả nhìn hắn. Hắn cũng không lục soát bất cứ thứ gì, chỉ khoanh tay đứng nhìn, ánh mắt sắc bén như dao, lướt qua từng ngóc ngách, cuối cùng ngồi xuống giường phượng rộng lớn.
Trong lòng Lộ Ánh Tịch thấp thỏm, nhưng khuôn mặt vẫn trấn tĩnh không chút lo ngại. Nàng thiết lập cơ quan mật đạo hết sức khéo léo, hắn không có khả năng phát hiện được. Huống chi, đêm qua hắn vừa ngủ trên chiếc giường này, nếu phá