
?
Dương Qua đáp :
- không phải ! Giữa đầm có người ở !
Quách Tường ngạc nhiên hỏi :
- Chỗ này làm sao màở được ?
Dương Qua nói :
- Tôi đoán không sai, vì cỏ cây củi khô đều do bàn tay người xếp đặt rất kỳ quái. Chẳng phải do vật của thiên nhiên.
Hai người rời chỗ củi khô, tranh cỏ xếp lộn này lần vào trong. Quách Tường nhíu mày suy nghĩ, nhì n 4 phía nói :
- Đúng rồi ! Này... ất thuộc Mộc ở về phương Đông, Bính thuộc Hỏa ở về hướng Nam, Mậu thuộc Thổ ở trung ương, Quí thuộc Thủy ở phương Bắc. Đây là Canh kim là Tượng này.
Nguyên Quách Tường từ thủa ấu thơ đã được mẫu thân dạy bảo. Mỗi lần nghe Hoàng Dung bàn về Âm dương ngũ hành biến hóa, sanh khắc, nàng đã học được hai phần ba. Nàng và cô chị Quách Phù tính nết khác nhau.
Nàng thì tánh tình hào sảng, còn Quách Phù thì lỗ mãng cộc cằn. Về thông minh thì nàng hơn Quách Phù rất nhiều. Hoàng Dung thường nói :
- Ngươi nếu gặp được ông ngoại, chắc ông ngoại hoan hỷ lắm, chẳng chịu cho về với ta nữa đâu.
Bởi Hoàng dược Sư rất chuyên tâm cần học về khoa y, lý, số, cầm, kỳ, thi, họa nên mọi ngành đều làu thông.
Quách Tường tuy tuổi còn nhỏ mà thông minh như vậy là vì nàng hơi giống tính ông ngoại, lòng hay nghĩ đến chuyện bao la. Võ công thì học môn nào thuộc rành môn ấy, đồng thời cũng nhờ tư chất của trời ban nên mới đủ thông minh như vậy.
Nàng nghĩ ra chuyện gì là là, chuyện gì làm cũng không cần hỏi ý kiến ai cả.
Quách Tỉnh và Hoàng Dung đã ít trách mắng, lại thương nàng nhiều hơ n Quách Phù.
Quách Tường ở trong nhà có cái ngoại hiệu là Tiểu Đông TàÕ, cho nên nàng mới dám đổi trâm báu cài tóc mà đãi khách, lại cả gan bám theo một người xa la ïlà Đại Đầu Quỷ để coi cho tận mặt Thần Điêu Đại hiệp.
Gan ruột hơn nữa là nàng dám đi theo Thần Điêu Đại hiệp, một người xa lạ, để bắt Cửu Vĩ Linh Hồ.
Thực là can đảm hết chỗ nói. Đối với Hoàng Dung hay Quách Phù sợ không bằng.
Dương Qua nghe nàng nói về cách bố trí của cỏ khô, củi cây tranh lá, theo phương vị của ngũ hành, thì lấy làm lạhỏi :
- Này tiểu cô nương, tại sao cô lại biết ? Ai dạy côvậy ?
Quách Tường nói :
- Tôi coi theo sách nói bừa vậy, không biết trúng hay không. Tôi lại nghĩ theo cách bố trí này thì cũng bình thường thôi, không lấy gì làm lạ, sao chẳng thấy cao nhân ẩn dật nơi đây kìa ?
Dương Qua gật đầu nói :
- ừ ! Kỳ quái thật ! Con người làm sao ở được nơi bùn sình lầy lội như vậy ?
Và chàng cất tiếng thở dài, đoạn nói vọng vào trong :
- Hắc Long đầm bằng hữu, có khách đến thăm !
Qua một lúc lâu, trong đầm không thấy động tịnh gì cả. Dương Qua liền kêu thêm một lần nữa, vẫn không đáp. Dương Qua lại nói :
- Coi kỹ lại thì có người lấy củi bố trận, có lẽ không có trú ẩn nơi đây. Chúng ta hãy đi quan sát xem.
Chàng hướng vào phía trước, đi theo phương vị ngũ hành phỏng độ chừng 20 trượng chu vi. Quách Tường bỗng nghe dưới chân có vật lạ, đúng là đạp trên mặt đất. Dương Qua cũng bắt chước Quách Tường dậm chân thí nghiệm rồi cả cười, nói :
- Tiểu cô nương nói vậy mà đúng đấy ! Cách bố trí bình thường không la ïlắm. Nơi đây chính là cái đảo nhỏ.
Lời nói vừa dứt, bỗng thấy trước mặt xẹt một làn trắng, trong đống tranh vụt tung ra hai con thú nhỏ, trông kỹ thì là hai con Cửu Vĩ Linh Hồ. Một con chạy về hướng Đông Bắc, một con chạy về hướng Tây bắc. Dương Qua hô to :
- tiểu cônương, hãy đứng lại đây đừng động đậy nghe ! Trong lúc nói Dương Qua đã phóng nhanh về hướng Đông Bắc đón đầu con Cửu Vĩ Linh Hồ. Bấy giờ chàng không phải chiếu cố đến Quách Tường nữa, trên mặt bùn chàng liền dốc hết tốc độ khinh công, đảo qua nghiêng lại vòng quanh trên đảo. Cửu Vĩ Linh Hồ là con vật khôn đáo để. Như một làn khói, nó vụt qua mặt Quách Tường. Đột nhiên có làn gió mạnh thổi đến, Dương Qua nhanh như điện xét đến ngang con Linh hồ, cái tay áo của chàng phe phẩy, chưởng lực bao bọc con Cửu Vĩ Linh Hồ, tay áo của chàng chỉ cách con hồ ly khỏang vài thước, sắp chụp xuống thì thân hình bé nhỏ của hồ ly vọt nhanh ra, chạy về lối trước. Quách Tường kêu lên :
- Tuột rồi !
Dương Qua quyết không tha, lập tức đảo bộ, gia tăng tốc lực lao trên tuyết, lẹ như sao xẹt, tên bay đuổi theo đến cùng. Quách Tường nhìn theo nửa mừng nửa lo và hò reo trợ uy cho chàng :
- Thần Điêu Đại hiệp ! Cố gắng lên chút nữa ! Tiểu hồ ly mà bắt không được sao, chẳng nên để sẩy mất !
Con linh hồ né bên đông, tránh bên tây, vượt qua tả, xuyên qua hữu, chung quy chỉ quanh quẩn bên mình Dương Qua. Chàng cũng rõ loại súc sanh này đáo để lắm, muốn làm cho hỗn loạn tinh thần của mình. Nào ngờ con hồ ly thân tuy nhỏ mà sức lực hết sức dẻo dai, nó cũng biết sắp lâm đại nạn, nên liều mạng chạy nhanh về phía trước, mà không có vẻ mệt mỏi tí nào.
Dương Qua càng chạy đuổi càng cao hứng, đôi chân chàng chạy càng nhanh, lại thấy con hồ ly khác chạy ra trước mặt chàng cố ý để giải vây cho đồng loại, và tỏ vẻ không sợ gì cả. Dương Qua tức cười nói :
- Tiểu súc sinh ! Đừng bảo ta không làm gì ngươi được.
Chàng cúi mình xuống nhặt lên một mảnh tuyết. Tuyết cứng như đá chàng hô to một tiếng nhắm ngay đầu con hồ ly ném nhanh. Thân con vật bị t