
người xa lạ. Dương Qua bị nàng nắm chặt bàn tay, bàn tay của cô gái mát rượi và mềm mại, trong lòng có cảm giác lâng lâng, muốn rút tay về. Chàng liếc nhìn Quách Tường, thấy nàng là một cô gái nhỏ trong sạch, ngây thơ, nên vội chỉ tay về hướng Bắc nói :
- Đầm Hắc Long ở bên đó, đi chẳng bao xa nữa !
Nhờ ngón tay chỉ hướng mà chàng thoát được sự đụng chạm của cô gái. Quách Tường chì còn nắm vào tay áo cụt.
Lúc thiếu thời Dương Qua là một thanh niên anh tuấn, khí phách ngang tàng, tất cả moiï hành động ít khi suy nghĩ chu đáo. Đến khi Công tôn Lục Ngạc vì chàng mà chết, còn Tiểu Long nữ bỏ đi, làm chàng vô cùng hối hận, cho nên mỗi hành động sau này đều dè dặt. Trong 1 0 năm hành hiệp khắp chốn giang hồ, không bao giờ chú ý đến một cô gái nào nữa. Nếu lỡ ra gặp một cô gái hay thiếu phụ nào, chàng vẫn giữ theo nghi lễ và đạo học. Tuy thấy Quách Tường trong sạch ngây thơ, đã 1 0 năm rồi giữ gìn cẩn thận như kẻ tu hành, vậy mà hôm nay vì vo âý mà cô gái nhỏ cầm tay, bảo sao chàng không xúc động cho được. Riêng về Quách Tường, nàng còn là con nít, chẳng suy nghĩ như Dương Qua, nên vẫn sánh vai đều bước. Chạy được vài bước, nàng thấy Thần Điêu hình dung xấu xí, nhưng thân thể cực kỳ hùng vĩ. Quách Tường vươn tay ra quạt vào lưng Thần Điêu vài cái, nàng nghĩ đó là cách đùa giỡn, cũng như đùa với đôi bạch điêu của cha mẹ nàng nuôi ở nhà. Không ngờ Thần Điêu là vật có trên trăm năm, tánh tính đạo mạo không ưa sự đùa bỡn vo âlễ này, liền xòe ra một cánh quạt mạnh vào người nàng. Quách Tường cả sợ, hồn vía lên mây, kêu Ûá một tiếng và nhảy mạnh ra ngoài. Dương Qua cười ngất và la to :
- Điêu huynh ! Điêu huynh đừng phiền ! Tiểu cô nương là người nhà, còn nhỏ dại biết gì đâu ?
Quách Tường nhảy mạnh đến bên Dương Qua, le lưỡi lắc đầu, mà chẳ ng dám đến gần Thần Điêu nữa.
Nàng có biết đâu cặp song điêu nhà nàng nuôi là gia súc, còn Thần Điêu với Dương Qua là thầy là bạn, tuổi cao tác lớn, sống không biết mấy trăm năm, thân thế của Thần Điêu sánh vào hàng tiền bối, đâu có thể so với súc vật đuợc.
Hai người và một điêu nhắm hướng Hắc Long đầm mà đi miết. Hắc Long đầm là một cái đầm lớn, to vuông độ chừng bảy dặm, cây cỏ chẳng mọc được. Đầm này thủa xưa là một cái hồ lớn, về sau nước rút cạn, không còn một giọt nước, biến thành một vùng bùn sình rộng thênh thang.
Độ chừng nấu xong một nồi cơm, là hai người đã đến bên bờ đầm. Trong đầm phảng phất một mùi tử khí nặng nề ! Giữa đầm có một lùm cây khô, cỏ héo, tranh tàn, chính là chỗ ẩn thân của Cửu Vĩ Linh Hồ.
Dương Qua định chắc là hồ ly ẩn thân trong lùm cây này, chàng liền bẻ một nhánh cây, vươn tay ném mạnh vào giữa hồ. Lúc đầu, nhánh cây nằm tênh hênh trên mặt tuyết, trong phút chốc từ từ chìm xuống sâu và không thấy bóng dáng đâu nữa. Chàng đưa mắt nhì n thì thấy mặt tuyết nứt làm hai, trong phút chốc liền lại như cũ. Quách Tường suy nghiệm rằng :
- Cành cây nhẹ như vậy mà còn chìm dưới sâu, chứng tỏ nơi bùn lầy này không sao đứng được.
Nàng nhìn Dương Qua như hỏi ý kiến. Dương Qua bẻ hai cành cây thật dài, mỗi cây dài độ chừng 6 thước, buộc dưới chân và nói :
- Ta thí nghiệm thử, không biết thành hay bại !
Nói xong chàng phóng mình, lướt nhanh trên mặt bùn, như mũi tên bay nhanh một vòng lớn và trở về chỗ nàng đứng. Quách Tường vỗ tay nói :
- Công phu giỏi tuyệt, hay tuyệt !
Dương Qua bắt hồ ly, và tự lượng trước, nàng có bản lĩnh khinh công cũng khá, có thể lướt trên mặt bùn bằng cặp cây buộc dưới chân, nên Dương Qua nói :
- Tôi muốn đưa tiểu cô nương vào giữa đầm để bắt hồ ly, tiểu cô nương có đủ cam đảm chăng ?
Quách Tường thở ra thật dài và nói :
- Can đảm thì tôi có thừa, nhưng tôi đâu có bản lãnh để đi trên mặt bùn ?
Dương Qua mỉm cười chẳng đáp, lặng lẽ đi bẻ hai cành cây dài độ chừng năm thước đưa cho Quách Tường bảo :
- Ngươi hãy buộc vào dưới bàn chân !
Quách Tường nửa mừng nửa lo, nghe lời buộc vào đôi bàn chân. Dương Qua bảo :
- Ngươi hãy nghiêng mình về phía trước, đôi chân để yên, đừng dùng sức lực !
Đoạn tay tả chàng cắp chặt bàn tay hữu của Quách Tường, và bảo nhỏ rằng :
- Hãy cẩn thận !
Dương Qua vận chân khí vào và chuyển mình đi thật nhanh trên mặt bùn. Quách Tường không cử động gì, chỉ nghiêng mình về phía trước, nương theo thân hình của Dương Qua mà đi vào trong đầm. Lúc đầu nàng còn sợ hãi, đến khi đi đuợc vài trượng thì thấy thân thể nhẹ nhàng và phất phới như thể cưỡi mây mà bay, đôi chân không cử động, nang khoan khoái nói :
- Thú quá ! Đứng trên hai cánh này, tựa hồ như ngồi trên lưng điêu đi du ngoạn,. nhưng hai thứ có hai thú vị khác nhau. Bỗng nhiên Dương Qua nói :
- ý !
Quách Tường hỏi :
- Cái gì ?
Trong khi hỏi, nàng quên lời dặn của Dương Qua, đôi chân cử động mạnh, chân hữu chìm xuống bùn, làm bùn sình văng lên tung tóe. Nàng hoảng hốt kêu ái da.
Dương Qua vận sức kéo nhanh nàng chúi về phía trước, đoạn nói :
- Hãy nhớ kỹ chớ ! Trong giờ phút này không được di động, cho đến chỗ dừng lại cũg không được nói gì, nghe chưa ?
Quách Tường nói :
- Vậy sao đại hiệp nhìn thấy cái gì đó ? Cửu Vĩ Linh Hồ phải chăng