Snack's 1967
Thần Điêu Đại Hiệp

Thần Điêu Đại Hiệp

Tác giả: Kim Dung

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327281

Bình chọn: 10.00/10/728 lượt.

ông buột miệng hừm một tiếng, không hỏi han gì nữa. Ông biết nếu hỏi nhiều thì Dương- Qua lại không chịu nói thêm nữa.

Quách Tường ở bên ngoài nhìn vào, thấy Châu- bá- Thông áp tay tư lự, thần sắc có vẻ khẩn cấp và khủng hoảng, nên lòng nàng trở nên thương hại, chạy đến bên ông nói :

- Châu lão gia tử ! Có chuyện gì quan trọng lắm sao mà ông chẳng bằng lòng gặp bà Anh Cô? Tôi có một giải pháp giúp ông, cầu được đại ca chỉ cho ông ám Nhiên Tiêu Hồn Chưởng pháp, ông chịu hay không ?

Châu- bá- Thông chép miệng thở dài nói :

- Cũng vì trong lúc thiếu niên ta làm chuyện hàm hồ, nếu nói ra sự thật thì rất khó nghe !

Quách Tường hỏi phăng tới :

- Châu lão tiền bối ! Ông sïợ ai mà chẳng dám nói ? Ông cứ nói ra đi chúng tôi sẽ giấu mãi trong tâm can. Tôi cũng sẽ nói cho ông nghe, vì tôi cũng có 1 chuyện lỗi lầm, cha mẹ tôi hỏi đến, tôi tình thật nói ngay, lại bị cha mẹ trách mắng cho 1 trận là xong. Tuy câu chuyện chìm trong quá khứ nhưng bản thân tôi vẫn hứa, và tự nhớ mãi sự lỗi lầm. Có 1 lần nữa tôi lén ra ngoài chơi, cha mẹ tôi bỏ qua mà tôi vẫn nhớ mãi !

Châu- bá- Thông nhìn thấy nàng có vẻ chân thật, không gian dối, lại nhìn sang Dương- Qua nói :

- Thôi được, ta sẽ kể chuyên lỗi lầm trong lúc thiếu niên cho 2 người nghe ! Nhưng cấm các ngươi không được cười !

Quách Tường hỏi :

- Ai dám cười ông sao ?

Nàng nói xong, vẻ mặt tỏ ra thân mật với Lão Ngoan đồng lắm, và nói :

- Ông lại muốn nói câu chuyện của người khác mà chẳng dám nói chuyện của mình, vậy tôi xin kể trước, câu chuyện lỗi lầm do tôi gây ra rồi ông sẽ kể sau nghe.

Châu- bá- Thông nhìn nàng này có vẻ mặt nho nhã , diện mạo còn thơ ấu nên cả cười nói :

- Ngươi cũng có biết 1 câu chuyện lỗi lầm hay sao ?

Quách Tường nói :

- Tự nhiên ! Ông sợ tôi không biết hay sao ?

Châu- bá- Thông nói :

- Vậy ngươi hãy kể một chuyện cho ta nghe thử xem

Quách Tường nói :

- Đừng bảo là 1 chuyện mà kể liên tiếp đến chín, mười chuyện cũng có. Có một tên lính gác ở cửa thành đã ngủ quên. Gia gia truyền bắt gã , chặt đầu để thị chúng. Tôi thâý vậy xót thương, nên đang đêm lén vào ngục thả hắn ra. Đấy là 1 câu chuyện lỗi lầm của tôi. Gia gia hay được sai quân gọi tôi đến. Ông nổi giận sai lính căng nọc đánh tôi một trận.

Lại có 1 câu chuyện nữa : - Có một cô con gái nhà cùng khổ, cứ theo nhìn mai cây trâm vàng của mẹ tôi, tỏ vẻ thèm thuồng khao khát. Tôi bèn ăn cắp của mẹ tôi đem cho nó, làm mẹ tôi đi tới đi lui tìm hoài chẳng được, tôi cố bịt miệng cười mà không chỉ, và cũng chẳng dám nói ra. Sau này trong lúc vui miệng tôi nói ra, gặp lúc mẹ tôi đi vắng, chị của tôi liền đến dọa nạt cô gái cùng khổ đòi về.

Châu- bá- Thông nói :

- Những việc ngươi nói chẳng ra gì cả.

Đoạn ông chép miệng thở dài và nói :

- Câu chuyện của ta nói ra đây chỉ là lần đầu tiên nói cho kẻ lạ: Có một ngày nọ ta theo sư huynh của ta là Vương Trùng Dương đến nước Đại lý để bái kiến hoàng đế nước này là Đoàn Hoàng gia. Bà Lưu Quý phi cứ theo ta học võ nghệ. Lúc gần nhau ta và bà ấy mới tạo ra 1 sự lỗi lầm. Đoàn Hoàng gia tức giận bỏ ngôi xuất gia tu hành làm tăng sĩ.

Ông kể rõ ràng rành mạch cho Dương- Qua và Quách Tường nghe. Quách Tường nghe Châu- bá- Thông kể xong, nàng đưa mắt thấy vẻ mặt ông đượm màu ủ dột, bèn cúi đầu nghĩ ngợi trong giây lát, đoạn hỏi :

- Trừ Lưu quý phi ra, Đoàn Hoàng gia còn bao nhiêu bà thứ phi nữa ?

Châu- bá- Thông nói :

- Lão tuy không giống Hoàng đế của nhà Tống, sau cung có ba ngàn thế nữ, lại còn sáu viện, ba cung, lão chỉ có 13 hậu phi luôn cả tam cung lục viện.

Quách Tường nói :

- Đoàn Hoàng gia có 10 vị cung phi, mà ông không có 1 vị phu nhân nào, đáng lẽ vì tình bạn hữu, Đoàn Hoàng gia phải tặng bà Lưu quý phi cho ông mới phải.

Dương- Qua ngó vào Quách Tường và nói thầm :

- Côbé này chẳng nói theo lễ phép của thế tục, dùng lời nói rất hợp ý ta.

Châu- bá- Thông nói :

- Lúc bấy giờ lão có nói lời ấy, nhưng bà Lưu quý phi rất giàu tự ái không chịu. Hoàng đế sau lại bỏ ngai vàng đi làm hòa thượng, ta thấy ta còn thua lão rất xa.

Dương- Qua chép miệng nói :

- Nhất-đăng đại sư sở dĩ đi tu là vì so sánh chẳng bằng ông, chứ không phải ông không bằ ng lão. Tuy ông nói ra mà ông vẫn ch ưa biết!

Châu- bá- Thông lấy làm kỳ quặc, hỏi :

- Tại sao ! Tại sao ! Lão không bằng ta ?

Dương- Qua nói :

- Chỉ vì có người giết chết con của ông, mà Đoàn Hoàng gia nhẫn tâm không cứu.

Trong mười mấy năm qua, ông đâu có nghe bà Anh Cô nói đã có con với ông. Nay nghe Dương- Qua nói lời này làm cho ông sửng sốt và hỏi :

- Ngươi nói cái gì ta nghe trái lẽ vậy ? Ta mà có con trai ? Một đứa con trai ?

Dương- Qua nói :

- Tôi chỉ nghe chứ không rõ tường tận, vì Nhất-đăng đại sư chỉ nói với tôi có vậy thôi.

Chàng muốn nói như vậy để Châu- bá- Thông muốn nói gì thì đến Hắc Long đầm mà gặp Nhất-đăng đại sư .

Châu- bá- Thông bỗng nhiên nghe mình có sinh được một đứa con, tựa hồ như sét đánh vào đầu, đã kinh ngạc lại ngất ngây, muốn nói nửa câu cũng không nói ra được. Tâm não của ông vừa sầu não, vừa hân hoan. Nếu có thực như vậy thì trên mười mấy năm dài Anh C