
tròn, từ lưng của Hóa Tử bắn vào đối phương.
Đồng Đại Hải lo sợ tay gã đánh trúng con rắn to trong cái bị, hoặc đánh trúng hàm răng độc, gã đưa tay hữu về ngang bụng, chân tả nhắm ngay hạ bộ của đối phương đá một cái thật nhanh.
Hóa Tử thấy vậy cười thầm, nghiêng mình qua một bên đưa chiếc bị ra đỡ.
Trong bị có con rắn thật lớn và thật hiền, mấy cái răng độc đã bị bẻ gãy, nhưng Đồng Đại Hải có biết đâu như thế !
Khi thấy đầu rắn ló ra khỏi cái bị, Đồng Đại Hải kêu lên một tiếng thất thanh, tay chân luống cuống.
Hóa Tử thắng thế, vươn tay hữu ra quét mạnh vào bụng gã , thuận thế vận chân khí dồn vào đôi tay chộp mạnh gã đ ưa lên cao hô to :
- Ngũ Tử Tư cử Thiên Cân Đỉnh !
Đồng Đại Hải tay chân cả loạn, nên mới bị gã chộp trúng Tử Cung huyệt trước bụng, làm cho toàn thân tê dại, cử động không nổi. Gã run bần bật không còn uy dũng gì nữa.
Dưới đài, mọi người nghe Đồng Đại Hải tự xưng là Thiên Cân Đỉnh, lại gặp hoàn cảnh như vậy, trên mấy ngàn người cất tiếng cười ồ.
Lương trưởng lão nhịn cười, hướng về phía Hóa Tử hét to :
- Hãy buông nó ra ! Ngươi không được vô lễ !
Hóa Tử đáp :
- Dạ!
Liền giơ thân mình Đồng Đại Hải phóng mạnh vào sân đấu, rồi nhảy xuống đài, len lỏi vào đám người hành khất bên dưói.
Đồng Đại Hải thẹn đỏ mặt, đưa tay chỉ xuống đài mắng :
- Hóa Tử tặc ! Ngươi hãy đem đao thương lên đây tái đấu với Đồng lão gia, đừng giở trò yêu qủy nhát người, như vậy đâu xứng gọi là hảo hán. Ngươi là Hóa hôi tanh, hóa xấu xí chứ hóa gì?
Bên dưới đài ai nấy đều cho là gã quá sượng sùng nói đỡ thẹn, cả ngàn Khất Cái bang đệ tử và chư vị anh hùng cười sặc sụa, nhưng hắn không biết lý do vì sao .
Bỗng nhiên từ dưới đài có một bóng người nhảy lên, tà áo phất phơ như én liệng, chân tả đứng vào một mép ván lêu hêu, toàn thân lắc lư như chực ngã xuống đất.
Đồng Đại Hải lòng bất nhẫn thấy vậy la to :
- Hãy coi chừng !
Và vươn tay phải ra toan đỡ. Gã đâu có biết người này cố ý biểu dương một thế đứng trước mặt anh hùng thiên hạ. Tay trái người ấy lại xòe ra tung một chưởng làm cho thân mình càng lắc lư thêm.
Người đứng có một chân trên mép sàn sử dụng thế "Đại cầm chưởng pháp" rút gọn trong một chiêu tuyệt kỹ "Đảo trật kim cương"
Đồng Đại Hải dương tay ra và chạy nhanh về phía người này. Một tiếng bình vang lên làm cho ai nấy cũng tưởng gã này rơi xuống đất, nào ngờ lão này vung chưởng lực đẩy gã Đồng Đại Hải xuống đài.
Mọi người dưới đài nhìn lên, thấy gã ăn mặc sạch sẽ, khăn áo chỉnh tề, mày thanh mắt sáng, chính là đệ tử của Quách Tỉnh tên Võ Tu Văn.
Quách Tỉnh ngồi ở hàng ghế đầu và cao nhất, thấy đệ tử của mình biểu diễn một chiêu "Đại cầm chưởng pháp" sử dụng rất khéo, nhưng đã lợi dụng lòng nhân đạo của đối phương đẩy chưởng phóng vào người đối phương trong chiêu đầu, thực là không mã thượng tí nào. Lòng ông buồn bã , sắc mặt lộ vẻ u hoài.
Quả nhiên như ông nghĩ, Khất Cái bang và quần hùng đều ra mặt bất phục.
Đài đông qua tây lên tiếng chỉ trích vàng trời, có người la lên : - Công phu giỏi tuyệt, anh em nào ra l nh giáo vài đường. Có người bảo : - Ngươi làm nh vậy coi được sao ? Lại có người la lên : - Người ta có ý tốt giúp ngươi, sao ngươi không kể gìlòng tốt của bạn hữu ?
Những tiếng la ó vừa dứt thìthấy 3 người nhảy vọt lên đài. Võ Tu văn đ học được Quách Tỉnh, Hoàng Dung các thế võ uyên thâm, lại được phụ thân và s thúc truyền cho ngón "NHất dương chỉ" nên thời bấy giờ, hạng tuổi bằ ng chàng hay hơn chút ít cũng không thắng nổi, nên chàng có thể liệt vào hàng nhân tài đệ nhất.
Chàng thấy 3 người xông lên một lượt, trong bụng lại thầm vui, và suy nghĩ :
- Ta đánh bại cả3 người một lúc mới rõ được công phu hiển hách.
Nhưng lại sợ 3 người chia thế tấn công cùng một lúc nên Võ Tu Văn không hỏi han hay nói năng gì cả, thân hình diêu động đưa ra một loạt 3 chiêu tấn công 3 người.
Ba người kia còn chưa đứng vững bỗng thấy chiêu số của đối phương bay đến mãnh liệt nên gấp rút cử chiêu ra đỡ. Trong lúc bất cập tay chân của ba người ca ûloạn.
Võ Tu Văn lại sợ kẻ địch tấn công, nên đôi tay không ngớt đưa ra những chiêu võ, biến hóa một thành ba, ba thành chín, quay cuộn đến ba người, làm cho mỗi người thấy tựa hồ như 3 vòng tròn xoáy chung quanh mình. Còn Võ Tu Văn đứng khoan thai không ai đánh được vào người chàng chiêu nào cả.
Quần hùng dưới đài khen thầm :
- Quách đại hiệp danh rền khắp xứ, quảnhiên danh bất hư truyền, nội việc dạy tên tiểu đồ này cũng lợi hại không ngờ.
Lại thấy 3 người ùa ra tấn công Võ Tu Văn tới tấp. Mặc dù không tường võ công và chưởng pháp của đối phương, song Võ Tu Văn vẫn bủa chưởng phong bao vây mỗi người thành một cái vòng tròn, làm cho 3 người này hoa mắt, chỉ biết đỡ gạt chứ không công kích được. Dần dần họ bị kém sút trước Võ Tu Văn, ba người dùng hết sức bình sinh cũng không thoát ra được khỏi chưởng phong này.
Hoàng Nhan Bình ngồi dưới đài trông lên thấy chồng mình đã thắng thế nên lấy làm vui vẻ, gương mặt tươi lên như hoa đào.
Quách Phù liền nói với nàng :
- Ba người thô bạo kia đâu phải là đối thủ của Võ tiểu ca. Bọn nó chẳng đáng mặt anh hùn