Old school Easter eggs.
Thần Điêu Đại Hiệp

Thần Điêu Đại Hiệp

Tác giả: Kim Dung

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 326432

Bình chọn: 10.00/10/643 lượt.

p :

- Có rất nhiều sơn cốc thì biết đại ca ở sơn nào ? Ông cũng nên chỉ rõ ràng minh bạch.

Kim Luân Pháp Vương tỏ vẻ trầm ngâm giây lát, đoạn nói :

- Cũng được ! Sẵn dịp ta đi về hướng Bắc, ta sẽ đưa ngươi đến gặp Dương- Qua.

Quách Tường mừng rỡ nói :

- Nếu được vậy tôi mang ơn Đại hòa thượng lắm !

Pháp Vương nhảy xuống ngựa nói :

- Tiểu cônương hãy lên ngựa, còn lão tăng sẽ chạy theo sau.

Quách Tường hỏi lại :

- Làm sao Đại hòa thượng chạy theo kịp ?

Pháp Vương cười lớn nói :

- Ngựa có 4 vó thì lão tăng há chẳng có 2 chân ư ?

Quách Tường ý mốn leo lên ngựa, bỗng nàng nói to :

- Không được ! ái da ! Đại lão hoà thượng ! Tôi đói lắm rồi, phải tìm một chỗ để ăn, vậy Đại hòa thượng hãy dẫn tôi đi ăn trước đã .

Pháp Vương nghe nói liền đưa tay lấy trên lưng ra một túi lương khô. Quách Tường đang đói, bóc bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến. Phút chốc nàng đã ăn hết nửa túi nhỏ, rồi lên ngựa giục vó ra đi.

Kim Luân Pháp Vương tà áo phất phơ, chạy thoăn thoắt bên mình ngựa. Quách Tường nhớ đến câu nói của hòa thượng : "Ngựa có 4 vó, lão tăng há chẳ ng có 2 chân ư " liền tra roi vào bụng ngựa, cười to bảo :

- ĐạI hòa thượng ! Tôi đợi ông phía trước mặt ! Lời nói chưa dứt, con tuấn mã đã phi vun vút về phía trước. Con ngựa này thuộc loại chiến mã , 4 vó ngựa chạy rất nhanh. Quách Tường chỉ thấy 2 hàng cây chạy sau lưng, bên tai gió thổi ù ù, phút chốc con tuấn mã đã đưa nàng đi trên một dặm đường.

Quách Tường quay đầu lại nói :

- Đại hòa thượng ! Tôi chạy hơn ông rồi !

Dứt lời, Quách Tường hốt hoảng vì không thấy tông tích Pháp Vương. Ông đã biến mất tự bao giờ !

Bỗng nàng nghe tiếng của ông từ khu rừng trước mặt vọng lại :

- Quách nhị cô nương ! Đôi chân tôi không chịu đi nữa. Vậy cô nương giục ngựa nhanh lên, tôi ngồi chờ ở đây.

Quách Tường lấy làm lạ:

- Tại sao lão chạy qua mặt mình lúc nào mà mình chẳng hay ?

Nghĩ thế nàng ra roi vào hông tuấn mã cho nó phi nhanh đến trước, thì thấy Pháp Vương cất bước như kẻ nhàn du, cách đầu ngựa chừng 1 0 trượng, làm cho Quách Tường quá sức kinh dị.

Nàng giục con tuấn mã chạy như bay, song thủy chung vẫn cách Kim Luân Pháp Vương chừng 1 0 trượng, không thắng nổi.

Bấy giờ 2 người đi trên đại lộ, con đường phía Bắc dẫn đến thành Tương Dương. Họ rong ruổi càng lúc càng xa, mắt trông về hướng Bình Giã, bốn vó ngựa phi nhanh làm cho đất bay mù mịt tựa khói lam hồng.

Pháp Vương thân thể như con én, đôi chân thoăn thoắt nhẹ nhàng, tựa hồ như cưỡi mây và bay trước gió.

Quách Tường lấy làm phục thầm :

- Hòa thượng khinh công giỏi như thế này, thảo nào kết bạn với gia gia ta.

Nàng tỏ ra kính trọng gọi to :

- Đại hòa thượng ! Ông là bậc tiền bối, vậy ông nên ngồi trên ngựa để tôi chạy chầm chậm theo sau.

Pháp Vương quay đầu lại nói :

- Không nên phí ngày giờ ! Ta gấp đưa ngươi đến gặp Dương- Qua. Lúc này Quách Tường buông lỏng dây cưong để con ngưạ chạy chậm, dần dần cách Pháp Vương một khoảng cách khá xa. Cũng vào lúc ấy, về phía Bắc trước mặt có tiếng vó ngựa vang lại, và có 2 người kỵ mã cưỡi ngựa như bay chạy đến.

Kim Luân Pháp Vương ho âto :

- May quá ! Có 2 con tuấn mã sắ p đến. Ta sẽ đổi lấy một con cho ngươi cưỡi.

Chẳ ng mấy chốc 2 người kỵ mã đã đến gần. Pháp Vương đưa tay ra chỉ vào 2 người ấy bảo :

- Các ngươi hãy xuống ngựa.

Hai con ngựa đã bị chưởng phong của lão quật nhẹ, chúng hoảng sợ nhảy lồng lên hí mấy tiếng, như muốn quật ngã người ngồi trên yên.

Hai người kỵ mã này là những tay kỹ thuật cao diệu, mặc dù con ngựa nhảy ngược đưa ngang, họ vẫn chễm chệ trên yên không bị rơi ngã .

Hai người cả giận thét to :

- Ai đó ? Giết chết nguời ta hay sao ?

Họ vừa nói xong chiếc yên như sắ p sửa rời khỏi lưng ngựa. Quách Tường thấy rõ 2 người đó vội kêu to :

- Đại Đầu Quỷ! Trường Tu Quỷ ! XIn đừng động thủ, đây là người quen cả!

Hai người kỵ mã này chính là người trong bọn Tây Sơn Nhất Khuất quỷ, tên là Trường Tu Quỷ và Đại Đầu Quỷ. Lúc ấy Kim Luân Pháp Vương đưa tay ra giật mạnh tựa thiên thần, cái yên ngựa tuy làm toàn bằng da trâu, nhưng Pháp Vương đã dùng sức mạnh đến trăm cân cũng không đoạt được.

Tuy vậy, đôi tay ông vẫn không chịu buông tha cho Đại Đầu Quỷ. Hai người cứ mãi trì kéo lẫn nhau.

Kim Luân Pháp Vương cười to nói :

- Tiểu tử giỏi thật !

Ông liền gia tăng thêm chưởng phong vào đôi tay, lách cách mấy tiếng, chiếc yên ngựa đã bị sức mạnh ngàn cân của Pháp Vương chấn gẫy làm 2 đoạn rơi xuống đất.

Đại Đầu Quỷ nổi giận phóng mình xuống ngựa, vươn cánh tay ngắn ngủi ra muốn giao đấu với Pháp Vương.

Trường Tu Quỷ thấy vậy hét to :

- Tam đệ, hãy chậm lại !

Ông nói thêm :

- Quách nhị tiểu thơ! Tại sao tiểu thơ lại đi chung với Kim Luân Pháp Vương ?

Trước đây có dạo Dương- Qua và Kim Luân Pháp Vương hai người đều vào Tuyệt Tình Cốc. Lúc ấy Trường Tu Quỷ Phàn Nhất Ông được dịp gặp lão Pháp Vương rồi, nên biết rõ.

Quách Tường đáp lại :

- Ông lầm người rồi ! Hòa thượng đây là Châu Mục Lang Ma, bạn thân của gia gia tôi, còn Pháp Vương là kẻ cừu địch của gia gia tôi, hai người khác xa nhau lắm.

Trường Tu Quỷ nói :

- Vậy nhị tiể