
đột mâybay đi mất !
Đêm.
Không có trăng sao, mây u ám, gióthổi mạnh.
Nhưng trong sân, đèn đuốc đang cháysáng rực, còn có một bàn rượu được bày ra.
Văn sĩ trung niên đang cất tiếngngâm nga nho nhỏ, vừa ngâm vừa uống, y bỗng đưa ly rượu lên, hướng về một câydung lớn ngoài sân, cười cười nói:
- Lâu nay đã nghe tiếng Miêu bangchủ tửu lượng như sông biển, đã đến rồi, sao còn không vào uống với nhau một ly?
Trong tàng cây dung, lập tức cótiếng cười quái dị như chim cú vang lên, một cái bóng xẹt như tên lại, rớtxuống đất, nhẹ nhàng như một miếng bông gòn.
Người này mũi sư tử, miệng rộng, cảđầu tóc đỏ rực, bên tai có đeo ba cái vòng vàng, người vừa hạ xuống đất, vòngvàng không ngớt chạm nhau kêu tinh tang lên một trận, y chính là tổng thủ lãnhcủa Xích Phát bang, Hỏa Diệm Thần Miêu Thiên Thiên.
Ánh mắt của y hình như cũng đangthiêu đốt như lửa, y nhìn chăm chú vào văn sĩ trung niên, trầm giọng hỏi:
- Các hạ có phải là Công Tôn đườngchủ của Thanh Long Hội ?
Văn sĩ trung niên đứng bật dậy, ômquyền nói:
- Tại hạ là Công Tôn Tĩnh.
Tiếng cười như chim cú của MiêuThiên Thiên lại vang lên, y cười lớn nói:
- Quả thật không hổ là nhân vật cóhạng trong Thanh Long Hội, nhãn lực quả nhiên phi thường.
Bỗng nghe có tiếng vó ngựa vang lên,như mưa rào không ngớt dồn dập chạy ào lại.
Cặp lông mày rậm đỏ như lửa của MiêuThiên Thiên chau lại một cái, y nói:
- Tiểu Trương Tam cũng đến, hắnkhông chậm tí nào.
Vó ngựa bỗng ngưng bặt, một ngườiđang cười sang sảng nói:
- Lão đại Thanh Long Hội ước hẹn,trong giang hồ có ai còn dám chậm trễ ?
Tiếng cười không ngớt vang lên, mộtngười nhảy qua tường vào, bộ áo chẽn một màu trắng như tuyết, đặc biệt còn đểhở ngực ra, lộ một bộ ngực vạm vỡ rắn chắc, nhưng còn trắng trẻo hơn cả áoquần.
Miêu Thiên Thiên đưa ngón tay cáilên, cười ha hả nói:
- Bạch Mã Tiểu Trương Tam giỏi thật,mấy năm không gặp, sao người càng lúc càng trẻ trung ra, càng lúc càng đẹptrai, lão Miêu ta đây mà có con gái, nhất định sẽ chọn ngươi làm rễ.
Bạch Mã Tiểu Trương Tam hững hờ nói:
- Ngươi mà có con gái, cũng chẳng cóai dám đụng vào.
Miêu Thiên Thiên trừng mắt hỏi:
- Tại sao ?
Bạch Mã Trương Tam nói:
- Tôn dung các hạ như vậy, sinh congái ra nhất định cũng không đẹp đến đâu.
Miêu Thiên Thiên trừng mắt nhìn y,trừng cả nửa ngày mới nói:
- Hôm nay chúng ta lại đây mua bán,có muốn đánh nhau cũng cần gì phải gấp lắm.
Bạch Mã Trương Tam hỏi:
- Còn muốn uống rượu thì sao ?
Miêu Thiên Thiên cười lớn nói:
- Chuyện đó thì càng gấp càng tốt,lại đây, huynh đệ mình uống ba ly kính Công Tôn đường chủ trước nào.
Công Tôn Tĩnh cười cười nói:
- Tại hạ tửu lượng không khá, chibằng để tại hạ kính ba vị trước một ly.
Miêu Thiên Thiên chau mày hỏi:
- Ba vị ?
Bỗng nghe mái ngói đối diện có ngườicười nói:
- Hà Đông Xích Phát, Hà Tây Bạch Mãđều đã lại rồi, Triệu mỗ làm sao dám chậm trễ ?
Miêu Thiên Thiên hỏi:
- Thái Hành Triệu Nhất Đao ?
Y chẳng cần phải đợi người ta trảlời.
Y đã thấy một thanh đao sáng rực nhưtuyết, một thanh khoái đao ! Không có vỏ.
Thanh đao sáng như tuyết đang cắmvào dây thắt lưng màu đỏ của y.
Áo xanh, khăn bọc đầu xanh, dây thắtlưng đỏ còn hơn cả đầu tóc của Miêu Thiên Thiên, tấu xảo đi đôi với thanh đao.
Ánh mắt của Công Tôn Tĩnh giống nhưthanh đao của y, lướt qua vẻ mặt của bọn họ, y chầm chậm nói:
- Thanh Long Hội gởi ra mười hai tấmthiệp mời, đêm nay chỉ có ba vị lại, còn chín vị kia không lẽ không lại sao ?
Triệu Nhất Đao nói:
- Hay, hỏi thật mau mắn.
Công Tôn Tĩnh nói:
- Ba vị không nề ngàn dặm lại đây,dĩ nhiên không phải để nghe những lời dư thừa.
Triệu Nhất Đao nói:
- Đúng là như vậy.
Miêu Thiên Thiên cười hung dữ nói:
- Chín vị kia, ít nhất cũng có ba vịsẽ không đến đâu.
Triệu Nhất Đao nói:
- Sáu vị.
Miêu Thiên Thiên nói:
- Thanh Trúc bang, Thiết Hoàn môn vàngười Lý gia lai ở Thái Nguyên ta đã dàn xếp xong rồi.
Triệu Nhất Đao nói:
- Thập Nhị Liên Hoàn Ổ, Trường Giangthủy lộ, và Quan Gia Quyền ở Thần Châu, ba vị bằng hữu ấy mắc bệnh giữa đường,đầu đau như muốn nứt ra, vì vậy... Miêu Thiên Thiên hỏi:
- Vì vậy làm sao ?
Triệu Nhất Đao nói:
- Đầu của bọn họ bây giờ đã hết nhứcrồi.
Miêu Thiên Thiên hỏi:
- Ai trị khỏi bệnh của họ ?
Triệu Nhất Đao nói:
- Ta đây.
Miêu Thiên Thiên hỏi:
- Trị cách nào ?
Triệu Nhất Đao nói:
- Ta chém đầu của họ.
Y hững hờ nói tiếp:
- Bất cứ đầu của ai, bị chém rớt rarồi, đều không nhức nữa.
Miêu Thiên Thiên cười lớn nói:
- Phương pháp hay quá, thật đãkhoái.
Bạch Mã Trương Tam bỗng nói:
- Hai vị tiền bối ở Vạn Trúc sơntrang và Phi Ngư Đường, e cũng không lại được.
Miêu Thiên Thiên nói:
- Sao ?
Bạch Mã Trương Tam nói:
- Bọn họ đều đã ngủ rồi, không nhữngvậy còn ngủ rất ngon.
Miêu Thiên Thiên cười lớn nói:
- Tuyệt diệu, nằm chỗ đó ngủ khôngnhững mát mẻ, mà nhất định còn không bị ai lay tỉnh.
Bạch Mã Trương Tam hững hờ nói:
- Trước giờ ta chiếu cố các vị tiềnbối võ lâm rất chu đáo.
Triệu Nhất Đao nói:
- Người nên lại, chắc là đã lại hếtrồi, nhưng không biết hàng hóa của Thanh Long Hội để đâu ?
Công Tôn Tĩnh mỉm cườ