Thất Chủng Binh Khí 6 - Ly Biệt Câu

Thất Chủng Binh Khí 6 - Ly Biệt Câu

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323932

Bình chọn: 9.00/10/393 lượt.

g đổi hơi, phía sau bỗng có người như một con báo nhảy lại đấm mạnh vào sau lưng y.

Cú đấm ấy không bị trật ra ngoài.

Thân trải trăm trận, mưu mô quỷ quyệt như Nghê Bát thái gia, rốt cuộc vẫn trúng phải kế của người khác, bị một quyền đánh văng ra mặt đất, hơi thở hầu như bế tắc, muốn bò cũng bò dậy không nổi.

Nhưng y nhất định phải bò dậy, nếu không đối phương còn cho thêm một cú đá nữa, y sẽ chết chắc.

Y gắng gượng nhẫn nhịn nỗi đau đớn như kim chích cùng mình, lấy thiết quải chống một cái, người đã nhảy bật dậy.

Một người ốm nhách đen sì đang trầm tĩnh đứng trước mặt y, đưa cặp mắt sáng như báo nhìn y vừa nói:

- Ta mới là Dương Tranh đây, lúc nãy ngươi lầm người rồi.

Nghê Bát miệng đầy cả chất đắng, nhưng chẳng thèm nhổ ra, ngược lại y còn bật cười lên, cười lớn:

- Tốt, ta phục ngươi lắm, ta lầm kỳ này.

Tiếng cười của y trở nên ấm ớ:

- Không những ta lầm người, ta còn đánh giá ngươi thấp quá, không ngờ ngươi lại là một tên tiểu nhân ngụy kế đa đoan như vậy.

- Ta chẳng phải là quân tử, cũng chẳng phải tiểu nhân.

Dương Tranh nói:

- Chỉ bất quá có lúc ta quả thật có dùng tí ngụy kế, lúc nào phải cần dùng ta sẽ dùng, lúc nào dùng được ta sẽ dùng.

- Lúc không dùng được thì làm sao ?

- Lúc nào không dùng được thì liều mạng chớ sao.

Nghê Bát cười lớn, thật ra hiện tại y đã cười không muốn nổi, nhưng y phải nhất định cười.

Bình thời y rất ít cười, lúc nên cười y cũng chẳng cười, lúc không nên cười y lại thường thường cười rất là khoái trá.

Trước giờ y nghĩ rằng cười là thứ ngụy trang rất tốt, có thể giấu đi được nhược điểm và thống khổ của mình.

Dương Tranh quả thật cảm thấy kỳ quái, một người ở trong hoàn cảnh này sao còn cười được như vậy ? Chính ngay lúc đó, Nghê Bát đã chồm lên, trong đao có quải, một chiêu Thiên Địa Thất Sắc đánh tới vô cùng hung mãnh.

Chiêu này có một khuyết điểm, nó có một chỗ hở. Nhưng công thế lợi hại quá chừng, chiêu thức sử ra chỉ muốn liều mạng cùng chết với đối phương.

Trong hoàn cảnh này, y không thể nào không dùng tới chiêu thức này, chỉ có chiêu thức trong đường cùng lại có đường cùng này mới có thể hãm Dương Tranh vào trong đất chết.

Y không tin Dương Tranh sẽ liều mạng, một người ngụy kế đa đoan thông thường không có ai dám liều mạng. Chỉ cần Dương Tranh có một chút xíu rụt rè thôi, bỏ qua cái cơ hội chỉ trong khoảnh khắc là biến mất đó, Dương Tranh sẽ chắc chắn chết dưới đường tuyệt chiêu của y.

Y không ngờ rằng Dương Tranh liều mạng thật.

Dương Tranh không phải là một kẻ không có đầu óc. Nhưng y tùy thời tùy lúc đều chuẩn bị liều mạng, y không muốn chết.

Nhưng nếu đã đến chỗ không chết không được, chết cũng không hề gì.

Y nắm lấy cái cơ hội thoáng qua đó, cái lối liều mạng của y không phải chết người như của người khác.

Y không dùng vũ công chính thống, trước giờ chưa có ai thấy y dùng vũ công chính thống bao giờ.

Nghê Bát xuất thủ cũng đã thấy không đúng lắm.

Một người đang đổi hơi thở bị đấm cho một quyền vào ức, lúc vận khí không khỏi gian nan sai lầm, xuất thủ cũng không khỏi sai lầm.

Cái chiêu Thiên Địa Thất Sắc của y tuy là thứ chiêu thức chính thống cùng chết với đối phương, nhưng y không làm được tới điểm đó.

Vì vậy y đã chết, nhưng Dương Tranh lại không chết.

Thành Cương không thấy Nghê Bát chết.

Y đã dùng tận sức lực vung cây roi tới, y không hề vung tới gã đại hán giả làm Dương Tranh.

Y dựa vào màn đêm tối om chạy trốn mất biệt, chạy trốn ngay giữa chiêu Thiên Địa Thất Sắc.

Không ai đuổi theo y, mọi người chỉ quan tâm có mỗi trận đấu sống chết giữa Nghê Bát và Dương Tranh.

Lúc Nghê Bát ngã gục xuống, Dương Tranh cũng ngã theo, bất quá Nghê Bát vĩnh viễn không còn đứng dậy, nhưng Dương Tranh đang đứng dậy.

Cái lưng của y tuy bị ăn phải một cây thiết quải, y vẫn còn đứng dậy được, đứng dậy rồi chỉ nói một câu:

- Chúng ta đi uống rượu thôi.

oo Bọn họ không uống được thùng rượu đó.

Rượu là do Lão Trịnh và Tiểu Hỗ lúc áp giải phạm nhân thuận tay đem theo về, nhưng bọn họ chưa về lại vệ môn.

Lão Trịnh và Tiểu Hỗ cũng không về nhà, bọn họ và Tôn Như Hải, Dã Ngưu, hai người đồng một lượt mất tích, chẳng ai biết bọn họ đang ở đâu, cũng hỏi thăm không ra tung tích bọn họ Ở chỗ nào.

Dương Tranh đem hết chúng huynh đệ đi lùng hết mọi nơi trong huyện thành, cũng tìm không ra hình bóng một ai. Người anh em của Tôn Như Hải là Tôn Toàn Hải, đem vợ đem thiếp, đem bốn đứa con của anh mình lại ngoài cửa vệ môn, vừa khóc vừa làm náo muốn treo cổ tự tử, đòi người trong vệ môn trả lại người.

... Người còn sống thì đòi về, người chết rồi thì phải thu xác.

Quan huyện đành phải kêu Dương Tranh lại đòi người.

Bà vợ của Tiểu Hỗ và mẹ già sáu mươi sáu tuổi của Lão Trịnh, vừa nghe được tin đều nóng ruột té xỉu ra nhà.

Người thân của bọn họ đi đâu mất rồi ? Tại sao lại bỗng dưng mất tích như vậy ?

oo Hoàng hôn.

Dương Tranh vừa mệt mỏi, vừa nóng nảy, vừa đói, vừa khát, trong lòng y càng khó chịu muốn chết đi được.

Y đã gần một ngày trời chưa có hột cơm miếng nước nào vào bụng, cũng chưa chợp mắt qua lần nào, ai ai cũng khuyên y về nhà ngủ một giấc


80s toys - Atari. I still have