Thất Chủng Binh Khí 7 - Quyền Đầu

Thất Chủng Binh Khí 7 - Quyền Đầu

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323855

Bình chọn: 9.5.00/10/385 lượt.

ai muốn ở chỗ tôi cả đời.

Tiểu Mã hỏi :

- Vì vậy bọn họ còn có bao nhiêu cơ hội.

Người làm ăn nói :

- Bởi vậy bọn họ cho tôi làm ăn một chút, bởi vì đối với bọn họ, điều đó không có gì đáng kể.

Tiểu Mã nói :

- Được, chuyện làm ăn của ngươi như thế là xong rồi đó.

Người làm ăn nói :

- Hiện tại còn chưa xong.

Tiểu Mã hỏi :

- Còn chưa xong?

Người làm ăn cười nói :

- Không dám giấu các vị, chúng tôi ở đó chỉ đón tiếp có một hạng người, tôi còn phải xem các vị có phải là hạng người đó hay không.

Tiểu Mã hỏi :

- Hạng người gì?

Người làm ăn nói :

- Hạng người có tiền, rất có tiền.

Y lại cười rồi giải thích :

- Bởi vì ở đó thứ gì cũng mắc hơn một chút.

Tiểu Mã hỏi :

- Mắc hơn bao nhiêu?

Người làm ăn nói :

- Có người nói, chỗ của tôi ngay cả ly rượu cũng mắc hơn bên ngoài tới ba chục lần. Thật ra bọn họ Oan cho tôi.

Tiểu Mã hỏi :

- Mắc hơn bao nhiêu?

Người làm ăn nói :

- Chỉ có hai mươi tám lần.

Tiểu Mã bật cười.

Lam Lan cũng bật cười.

Người làm ăn nhìn nhìn bọn họ hỏi :

- Thế không biết các vị rốt cuộc thuộc vào hạng người nào?

Lam Lan nói :

- Thuộc hạng có tiền, rất có tiền.

Cô tùy tiện móc trong người ra một tờ ngân phiếu, trị giá một vạn lượng bạc, cô tùy tiện đưa cho người làm ăn, làm như chỉ đưa cho y một tờ giấy rách.

Tiểu Mã hỏi :

- Bao nhiêu đó đã đủ cho chúng ta ở nửa ngày chưa?

Một vạn lượng đã quá đủ để mua một toà nhà to lớn, ở trong đó năm ba trăm ngày cũng không có tý vấn đề.

Nhưng người làm ăn lại nói :

- Chỉ cần các vị ăn uống đại khái tý đỉnh, không chừng cũng được.

Tiểu Mã cười lớn :

- Hiện tại ta mới tin rằng ngươi quả thật là người, không phải là sói.

Người làm ăn hỏi :

- Tại sao?

Tiểu Mã nói :

- Bởi vì chỉ có người mới nuốc người kiểu đó.

Thái Bình khách sạn quả thật rất có vẻ là một cái khách sạn.

Chỉ bất quá có vẻ vậy thôi.

Chỗ giống nhất là tấm biển để trước cửa, trên đó có đề bốn chữ lớn Thái Bình khách sạn.

Trừ điểm đó ra, chỗ nào khác có vẻ không giống lắm.

Chỗ không giống nhất là phòng ngủ.

Một dãy phòng xiêu vẹo, chỉ có một gã cùi lở làm việc ở đó.

Người làm ăn nói :

- Đây là con tôi.

Dù là cùi lở, con mình cũng cứ là tốt.

Người làm ăn nói :

- Bà vợ tôi đã bị tôi đuổi đi mất rồi. Bà vợ tôi không phải là thứ tốt lành gì cho lắm.

Bà vợ nào cũng chỉ là thứ tốt lành của người khác.

Người làm ăn nói :

- Ở đây chúng tôi có tám phòng, còn có một phòng ăn lớn.

Phòng ăn quả thật không nhỏ lắm, ít ra so với cái phòng ngủ co rút như đậu hủ khô còn lớn hơn tý xíu.

Người làm ăn nói :

- Cơm nước của chúng tôi là thứ thượng hảo hạng, vì vậy lúc nào cũng có khách.

Đấy cũng là lời nói thật.

Hiện tại trời còn chưa sáng hẳn, nơi đây đã có khách rồi.

Chỉ có một người.

Một lão già vừa ốm yếu vừa khô khan, mặc một chiếc cẩm bào bằng lụa.

Hiện tại chỉ mới tháng chín, trời còn đang rất nóng.

Lão ta mặc một chiếc cẩm bào, không những vậy còn mặc cẩm bào ngồi uống rượu, và đã uống đâu được năm ba cân rượu rồi.

Nhưng mặt lão chẳng thấy có một giọt mồ hôi.

Gương mặt lão đang sáng rực lên.

Sáng vì lửa trong chiếc dọc tẩu!

Một cây dọc tẩu dài năm thước, so với cánh tay con nít còn muốn lớn hơn, bất cứ ai nhìn qua cũng biết nó làm bằng sắt ròng.

Đầu dọc tẩu càng đáng sợ, trong đó tiêm vào không phải là nửa cân thì cũng là sáu lạng thuốc.

Cứ theo Trương Lung Tử ngồi suy tính, cây dọc tẩu ít nhất cũng nặng hơn năm chục cân, còn Tiểu Mã thì chừng tám chín chục cân.

Cây dọc tẩu nặng như vậy, lại được một lão già ốm yếu khô khan cầm trong tay, như cầm một cọng cỏ khô.

Gương mặt sáng rực của lão tuy vàng khè ốm nhách, nhưng lại đầy khí phách oai nghiêm không tả được.

Lão ta ngồi tùy tiện ngay ra đó, khí phái trông đã rất lớn lao, rất ít người nào có thể sánh kịp.

... Bốc Chiến!

Một con sói già nhất trên Lang Sơn!

Mọi người ai ai cũng đều nhận ra lão ta là ai, cặp mắt loang loáng của lão đang nhìn lom lom vào đám người đó, lão bỗng hỏi :

- Ai là người đã giết Thiết Tam Giác?

- Ta!

Chữ đó không phải là một người nói ra, Tiểu Mã và Thường Vô Ý cùng giành nhau lãnh.

Bọn họ nhìn ra, lão sói già này lại đây để thanh toán một món nợ, họ cũng nhận ra kiếm pháp của chị em họ Tăng không địch nổi với cây dọc tẩu kia.

Bốc Chiến đang cười nhạt.

Tiểu Mã giành nói :

- Ta giết không chỉ có một mình Thiết Tam Giác, ngươi muốn thanh toán món nợ này, cứ việc lại tìm ta.

Bốc Chiến nói :

- Ta có nghe nói về ngươi.

Tiểu Mã nói :

- Ta tên là Tiểu Mã.

Bốc Chiến lạnh lùng nói :

- Ngươi không phải ngựa, người là con lừa.

Tiểu Mã cũng đang cười nhạt.

Bốc Chiến nói :

- Chỉ có lừa mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy, muốn giành nợ nần người khác vào phần mình.

Lão không dợi Tiểu Mã mở miệng, lại nói tiếp :

- Ngươi sử dụng quyền đầu, Thiết Tam Giác bị chết dưới lưỡi kiếm.

Tiểu Mã nói :

- Nhưng tạ..

Bốc Chiến lại ngắt lời y :

- Y muốn làm thịt các ngươi, dĩ nhiên các ngươi chỉ còn nước làm thịt y, đấy vốn là chuyện công bằng.

Tiểu Mã nói :

- Không ngờ con người của ngươi cũng nói đến hai chữ công bằng.

Bốc Chiến nói :

- Món nợ này vốn chẳng phải có gì


Old school Easter eggs.