Old school Swatch Watches
Thất Chủng Binh Khí 7 - Quyền Đầu

Thất Chủng Binh Khí 7 - Quyền Đầu

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323795

Bình chọn: 10.00/10/379 lượt.

của lão đã bị đánh cho tan ra.

Tiểu Mã hỏi :

- Hiện tại ngươi đã đau bụng chưa?

Pháp sư lắc đầu.

Tiểu Mã cười nhạt nói :

- Không đau bụng, tại sao không nghe nói gì cả vậy?

Pháp sư hít vào một hơi thật sâu, người bỗng tung lên, xoay ngược tay chặt vào cổ của Tiểu Mã, hai chân cũng đá vào bụng dưới của y.

Lão ta xuất thủ vừa độc vừa quái dị, vừa cử động, cả người đều cử động, thậm chí ngay cả tấm trường bào màu đen cũng đang động, như một con yêu tinh ăn thịt người.

Chỉ tiếc là, quyền đầu của Tiểu Mã lại bắt đầu đánh vào bụng của lão.

Cái đấm này lão không còn chịu nổi, bình lên một tiếng, đụng vào vách tường rớt cái bịch xuống đất.

Tiểu Mã xông lại, quyền đầu đánh ra như mưa rào, đánh vào mũi, đánh vào bụng, đánh vào sườn, đánh vào lưng của lão.

Y đánh không ngừng, Pháp sư nôn mửa không ngừng, máu tươi nước rãi nước mật mửa ra cả một bãi.

Cả người lão đã bị đánh cho mềm ra, chỉ có thể bò lăn ra đất chịu đánh đập như một con chó ghẻ.

Tiểu Mã rột cuộc cũng ngừng tay lại.

Bởi vì y đã bị Lam Lan dùng sức níu tay lại.

Pháp sư không còn động đậy tý nào, Đặng lão bản trắng bệch cả mặt mày, lẩm bẩm :

- Quyền đầu nhanh quá, quyền đầu nhanh quá.

Tiểu Mã nói :

- Sau này ngươi có thể nói cho người ta biết, nơi đây đã từng có người động thủ.

Đặng lão bản lại thở ra nói :

- Nơi đây vốn là nơi các người có thể yên ổn ngủ một giấc, tại sao các người lại đi phá hoại quy củ làm gì vậy?

Tiểu Mã nói :

- Bởi vì đó chỉ bất quá là quy củ của các ngươi, không phải là của ta.

Đặng lão bản cười khổ nói :

- Ông cũng có quy củ?

Tiểu Mã nói :

- Có.

Đặng lão bản hỏi :

- Quy cũ gì?

Tiểu Mã nói :

- Người đáng bị đánh đập, ta sẽ đánh, dù có đao kề vào cổ, không đánh đập cho một trận không được.

Y lạnh lùng nói tiếp :

- Đấy là quy củ của ta, nhất định là còn hay hơn của ngươi.

Đặng lão bản hỏi :

- Hay hơn chỗ nào?

Tiểu Mã đưa nắm tay lên nói :

- Chỉ có chỗ này, là quá đủ rồi.

Đặng lão bản không thể không thừa nhận, bất kỳ ai cũng không thể không thừa nhận, quy củ trên đời này, vốn ít nhất một nửa là từ quyền đầu ra.

- Quyền đầu của ta cứng hơn ngươi, quy củ của ta hay hơn ngươi.

Tiểu Mã trừng mắt nhìn Đặng lão bản :

- Ta còn có một chuyện muốn nói cho ngươi biết.

Đặng lão bản chỉ còn nước lắng nghe.

Tiểu Mã nói :

- Người phá hoại quy củ là ta, không liên hệ gì tới người khác, vì vậy bọn họ ở đây nghỉ ngơi, nếu có người nào lại đây quấy rầy, ta sẽ tìm người đó.

Y vênh mặt lên, chầm chậm nói tiếp :

- Chuyện này tốt nhất là ngươi đừng có quên.

Y biết Đặng lão bản nhất định không quên nổi, nắm tay của y bảo đảm được chuyện đó.

Lam Lan nhịn không nổi hỏi y :

- Bọn em ở đây nghỉ ngơi, còn anh thì sao?

Tiểu Mã nói :

- Lão Bì là bạn của tôi, Tăng Trân Tăng Châu cũng đối xử rất tốt với tôi.

Lam Lan hỏi :

- Anh vẫn còn muốn đi tìm họ?

Tiểu Mã nhìn cô gái đang nằm trên mặt đất nói :

- Tôi không muốn để họ ở đó ăn cỏ.

Lam Lan nói :

- Nhưng bọn em cũng cần anh.

Tiểu Mã nói :

- Hiện tại bọn cô không phải là người cần giúp đở nhất, ít nhất bọn cô có thể nghỉ ngơi ở đây. Huống gì, hiện giờ là lúc mọi người nên đi ngủ một giấc.

Lam Lan hỏi :

- Anh có thể không ngủ được sao?

Tiểu Mã nói :

- Tôi làm được.

Y không để Lam Lan mở miệng, vội vã nói tiếp :

- Có người bạn sắp nhảy vào đống lửa, chỉ cần có thể nắm được y kéo một cái, bất kể muốn tôi ra sao cũng đều được cả.

Lam Lan hỏi :

- Đấy cũng là quy củ của anh sao?

Tiểu Mã nói :

- Đúng vậy.

Lam Lan hỏi :

- Dù có kề đao vào cổ anh, anh cũng không phá hoại quy củ của mình?

Tiểu Mã nói :

- Đúng vậy.

Đặng lão bản bỗng lại xuất hiện, đưa bình rượu trên tay tới trước mặt Tiểu Mã nói :

- Uống xong bình rượu này đi cũng còn kịp.

Tiểu Mã bật cười nói :

- Có phải ngươi còn muốn làm ăn một chuyến chót với ta phải không?

Đặng lão bản nói :

- Cái này miễn phí.

Tiểu Mã hỏi :

- Ngươi cũng có lúc mời khách sao?

Đặng lão bản nói :

- Tôi chỉ mời hạng người như ông.

Tiểu Mã hỏi :

- Hạng người nào như ta?

Đặng lão bản nói :

- Hạng người có quy củ, có quy củ của chính mình.

Y rót cho Tiểu Mã một ly rượu :

- Hạng người này dạo sau này ít đi nhiều lắm, vì vậy tôi cũng không sợ sẽ hay bị miễn phí.

Tiểu Mã cười lớn, nâng ly lên uống cạn nói :

- Tiếc là hôm nay ngươi còn bị miễn phí thêm một lần nữa.

Đặng lão bản nói :

- Sao?

Tiểu Mã nói :

- Trời lặn ta sẽ về lại đây, dù có bò, cũng nhất định sẽ bò về.

Lam Lan cắn môi, ra chiều u oán hỏi :

- Về uống rượu miễn phí của y?

Tiểu Mã nhìn đăm đăm vào cô nói :

- Về làm chuyện tôi đã chịu làm giùm cô.

Thường Vô Ý bỗng lạnh lùng hỏi :

- Nếu ngươi chết thì sao?

Tiểu Mã nói :

- Chết càng tốt.

Lam Lan hỏi :

- Càng tốt?

Tiểu Mã nói :

- Sói có hung dữ lắm cũng không hung dữ bằng quỷ, tôi còn sống là người hung dữ, chết rồi nhất định sẽ là quỷ dữ.

Y mỉm cười nói tiếp :

- Nếu có con quỷ dữ bảo hộ các người qua núi, các người còn sợ gì nữa?

Lam Lan cũng muốn cười, mà cười không nổi.

Cô cũng rót cho Tiểu Mã một ly, nói :

- Anh có chắc sẽ tìm ra sào huyệt bọn sói vui trước khi trời lặn không?