h mình, nên mới định làm trò loạn luân với Uyển muội, không phải mình uổng công đọc sách thánh hiền, đột nhiên táng tâm hóa điên hành động như loài cầm thú".
Thế nhưng trong thân nóng dường như không chịu nổi, từng món từng món y phục cởi cả ra sau cùng chỉ còn một chiếc quần, một chiếc áo cánh, lúc ấy mới không cởi tiếp, ngồi xuống xếp bằng, mắt nhìn mũi, mũi tập trung vào tâm, hết sức khắc chế không để cho ý niệm loạn động. Chàng ăn phải Mãng Cổ Chu Cáp vốn dĩ vạn độc không thể nào xâm nhập, nhưng trong thịt quay lại trộn với những loại thuốc không làm hại tính mạng con người, mà chỉ là xuân dược kích phát tình dục mà thôi. Tình dục trai gái vốn là bản tính trời sinh, thuốc khích dâm này chẳng qua chỉ để thúc đẩy cái tính tự nhiên của con người khiến cho người uống phải thấy thèm khát không sao chế ngự nổi. Còn chất kịch độc của Mãng Cổ Chu Cáp là lấy độc công độc, có thể trừ mọi loại độc dược nhưng xuân dược lại không phải thuốc độc nên Mãng Cổ Chu Cáp không có tác dụng gì.
Mộc Uyển Thanh cũng thấy trong lòng bồn chồn nóng nảy, đến sau không chịu nổi bèn cởi áo ngoài ra. Đoàn Dự kêu lên:
-Em không được cởi thêm nữa, dựa lưng vào tường cho hạ bớt xuống.
Hai người cùng ngồi dựa lưng vào vách đá, sau lưng tuy mát, nhưng trong ngực bụng tứ chi, đầu cổ chỗ nào cũng nóng bừng bừng. Đoàn Dự thấy hai má Mộc Uyển Thanh đỏ au, trông thật kiều diễm đáng yêu, đôi mắt long lanh hiển nhiên chỉ muốn nhảy vào lòng mình. Chàng nghĩ thầm: "Lúc này hai người mình quyết tâm chống lại dược tính nhưng sức người có hạn, nếu như mình giở trò loạn luân thì thanh danh họ Đoàn vứt đi hết, dù chết trăm lần cũng không chuộc được tội lỗi". Chàng bèn nói:
-Em cho anh một mũi độc tiễn.
Mộc Uyển Thanh hỏi:
-Để làm gì thế?
Đoàn Dự đáp:
-Ta ... ta nếu như không chống nổi với sức thuốc, thì một mũi tên tự kết liễu đời mình, khỏi làm hại đời em.
Mộc Uyển Thanh đáp:
-Em không cho anh đâu.
Hai người có biết đâu thuốc độc trên mũi tên không làm hại được chàng. Đoàn Dự nói:
-Em hãy bằng lòng làm cho anh một việc.
Mộc Uyển Thanh hỏi:
-Việc gì?
Đoàn Dự nói:
-Nếu như ta giơ tay ra đụng đến người cô thì cô bắn ta một mũi tên cho chết liền.
Mộc Uyển Thanh nói:
-Em không bằng lòng đâu.
Đoàn Dự nói:
-Anh van em, bằng lòng đi. Thanh danh của họ Đoàn nước Đại Lý mấy trăm năm nay, không thể để hỏng trong tay anh. Nếu không khi anh chết đi rồi còn mặt mũi nào nhìn liệt tổ liệt tông?
Bỗng nghe từ ngoài thạch thất một giọng nói truyền vào:
-Họ Đoàn Đại Lý vốn dĩ có ra gì đâu, đến tay Đoàn Chính Minh, miệng nói nhân nghĩa đạo đức, nhưng trong lòng thì khác nào lang sói, có còn gì mà bảo là thanh danh?
Đoàn Dự nổi giận đáp:
-Ngươi là ai? Sao dám nói lếu láo.
Mộc Uyển Thanh nói nhỏ:
-Y chính là thanh bào quái nhân.
Chỉ nghe người áo xanh kia nói:
-Mộc cô nương, ta làm cho nàng rồi đó, biến ông anh trai thành đức ông chồng, việc cô đã nhờ đến ta là phải xong.
Mộc Uyển Thanh giận dữ nói:
-Ngươi hạ độc hại người, nào có liên quan gì đến việc ta nhờ cậy ngươi?
Người áo xanh nói:
-Trong bát thịt quay kia, ta đã trộn khá nhiều Âm Dương Hòa Hợp Tán, ai ăn phải rồi, nếu như không điều hòa âm dương, trai gái thành vợ thành chồng thì da thịt sẽ nứt ra, thất khổng ứa máu mà chết. Dược tính của hòa hợp tán kia, càng ngày càng ghê gớm, đến ngày thứ tám thì dù có là Đại La thiên tiên cũng không chịu nổi.
Đoàn Dự giận đữ nói:
-Ta với ngươi không thù không oán, sao lại dùng kế độc ác như thế để hại ta? Ngươi muốn ta sau này không còn mặt mũi nào nhìn ai, để bá phụ và phụ mẫu ta suốt đời nhục nhã, ta ... ta thà chết trăm lần, nhưng nhất quyết không làm trò loạn luân vô sỉ.
Người áo xanh nói:
-Ta với ngươi không oán không thù thật nhưng ta với bá phụ ngươi thì thù sâu như bể. Đoàn Chính Minh, Đoàn Chính Thuần hai tên tiểu tử đó suốt đời nhục nhã không còn dám nhìn mặt ai thì thật tốt quá rồi còn gì. Hay lắm, hay lắm! Ha ha! Ha ha!
Miệng y không cử động được, giọng cười từ cổ họng thoát ra thật là cổ quái khó nghe.
Đoàn Dự còn đang toan cãi tiếp, liếc mắt nhìn thấy Mộc Uyển Thanh mặt như đóa hải đường mùa xuân mơn mởn, thân hình chẳng khác gì bông phù dung hé nhụy, tim đập thình thình, đến như chính mình cũng nghe được, đầu óc mơ hồ nghĩ thầm: "Uyển muội và ta vốn có ước định hôn nhân, nếu như không về Đại Lý, thì có ai biết đâu hai đứa lại là anh em cùng chung một bọc? Oan nghiệt kia đúng là trời xui đất khiến đời trước kết thành, với mình có liên quan gì đâu".
Chàng nghĩ đến đó, chập choạng đứng lên, thấy Mộc Uyển Thanh cũng tựa tay vào tường, đang chầm chậm trỗi dậy, đột nhiên trong lòng như một ánh chớp lóe lên: "Không được, không được! Đoàn Dự ơi là Đoàn Dự, cái khác biệt giữa con người và cầm thú chỉ là một ý niệm mà thôi, nếu hôm nay ngươi sẩy chân rồi, không phải chỉ mình thân bại danh liệt, mà cả bá phụ và cha mẹ ngươi cũng bị vạ lây".
Chàng bèn quát lớn:
-Uyển muội, ta là anh trai của nàng, cô là em gái của ta, biết chứ? Cô có biết Kinh Dịch không nào?
Mộc Uyển Thanh đang cơn mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe chàng hỏi, liền đáp