Thiên Long Bát Bộ (Bản Mới)

Thiên Long Bát Bộ (Bản Mới)

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327262

Bình chọn: 7.00/10/726 lượt.

đó". Chàng quay mình đi ra định đi tìm Mộc Uyển Thanh nói chuyện, qua đến một hành lang chợt nghĩ mình lúc này nên tránh mặt là hơn gặp nhau chỉ càng làm cho nàng thêm đau lòng. Chàng rảnh rỗi không có việc gì làm thuận chân đi ra vườn hoa đằng sau nhà.

Bấy giờ trời đã sâm sẩm tối, chàng đến ngồi bên trong căn đình bên cạnh ao nhìn lên vàng trăng non từ hướng đông đi lên, nghĩ đến bóng trăng này cũng chiếu vào ngọc bích nơi kiếm hồ trong núi Vô Lượng, một vài giờ nữa trên vách núi sẽ hiện lên thanh trường kiếm ngũ sắc, chỉ vào động phủ nơi có pho tượng thần tiên tỉ tỉ. Chàng còn đang suy nghĩ xuất thần, bỗng nghe ngoài tường truyền vào vài tiếng huýt nho nhỏ, ngừng lại một chút rồi lại có vài tiếng nữa. Nếu phải trước đây chàng cón ghe cũng chẳng để tâm, nhưng sau mấy ngày đã thêm duyệt lịch, trong bụng hơi lạ nghĩ thầm: "Chẳng lẽ là ám hiệu của nhân vật giang hồ nào chăng?".

Một lát sau, tiếng huýt còi lại nổi lên thấy nơi bụi hoa mẫu đơn có một bóng người nhanh nhẹn vụt qua chạy đến bên cạnh tường nhảy lên đầu tường. Đoàn Dự thất thanh kêu lên:

-Uyển muội!

Người đó chính là Mộc Uyển Thanh. Chỉ thấy nàng tung mình nhảy lên vọt ra bên ngoài tường. Đoàn Dự lại gọi:

-Uyển muội!

Chàng chạy đến chỗ Mộc Uyển Thanh vừa nhảy qua nhưng chàng không thể nào nhảy lên đầu tường được, cửa sau hoa viên ngay bên cạnh nhưng đã cài then lại thêm khóa sắt đóng chặt chỉ đành đứng đó mà réo:

-Uyển muội! Uyển muội!

Chỉ nghe Mộc Uyển Thanh ở bên ngoài nói lớn:

-Anh còn gọi tôi làm gì? Tôi vĩnh viễn không bao giờ gặp lại anh, tôi đi theo mẹ tôi đây.

Đoàn Dự vội gọi giật lại:

-Em đừng đi, nhất định đừng nên đi.

Một lát sau bên ngoài tường có tiếng một người đàn bà giọng già dặn hơn:

-Uyển nhi! Thôi mình đi con. Ấy, chớ có làm thế!

Không nghe tiếng Mộc Uyển Thanh trả lời, Đoàn Dự đoán chừng người đàn bà kia là Tần Hồng Miên bèn kêu:

-Tần A Di, xin cả hai người vào đây.

Tần Hồng Miên hỏi lại:

-Vào làm gì? Để cho mẹ ngươi giết ta hay sao?

Đoàn Dự cứng họng, hết sức đẩy cửa hoa viên vừa kêu:

-Uyển muội! Em đừng đi, chúng mình thủng thẳng tìm cách tính lại.

Mộc Uyển Thanh nói:

-Còn có cách nào nữa? Có trời cũng không làm gì được.

Một lát sau nàng đột nhiên kêu lên:

-A! có cách rồi, anh có dám làm không?

Đoàn Dự mừng rỡ đáp:

-Hay lắm! Cách nào thế?

Chỉ nghe lách cách mấy tiếng, một thanh đao xanh biếc luồn vào khe cửa chặt đứt luôn cái khóa tiếng theo hai tiếng bình bình, cửa hoa viên mở toang ra, Mộc Uyển Thanh đứng ngay đó, trong tay cầm một thanh Tu La Đao nói:

-Chàng vươn cổ ra để cho em chém, sau đó em sẽ tự sát ngay, hai đứa mình đầu thai kiếp sau lúc đó không còn là anh em nữa sẽ thành vợ thành chồng.

Đoàn Dự sợ chết điếng run run nói:

-Cái đó ... cái đó ... không được đâu!

Mộc Uyển Thanh hỏi:

-Em bằng lòng, sao chàng lại không làm được? Hay là anh muốn giết em trước rồi tự sát sau.

Nói xong chuyển ngược thanh Tu La Đao lại. Đoàn Dự hoảng hốt lùi lại hai bước nói:

-Không đâu! Không đâu!

Mộc Uyển Thanh từ từ quay lại cầm lấy tay mẹ, rảo bước đi. Đoàn Dự đứng như trời trồng một hồi lâu, ngẩn ngơ nhìn theo bóng hai mẹ con lẫn dần vào bóng tối. Mặt trăng từ từ lên cao, chàng vẫn còn đứng chết lặng. Đột nhiên sau cổ bị ai nắm chặt, thân hình bị người nào đó xách bay vọt lên, có tiếng cười nhỏ bên tai:

-Ngươi muốn sống hay muốn chết? Muốn là sư phụ ta thì là sư phụ chết, còn chịu làm đồ đệ ta thì là đồ đệ sống.

Tiếng nói đó chính là của Nam Hải Ngạc Thần.

*

**

Đoàn Chính Thuần dẫn hai gia tướng đắc lực của Hoa Hách Cấn giục ngựa chạy đến Vạn Kiếp Cốc. Hai tên gia tướng đó vốn đi theo Hoa Hách Cấn đào đường hầm nên biết lối vào ở chỗ nào, liền vạch những tùm cây che cửa hang. Một tên gia tướng nói:

-Tiểu nhân xin dẫn đường!

Đoàn Chính Thuần ngăn lại:

-Không cần, hai người ở ngoài này đợi ta.

Ông đang định chui vào trong hầm bỗng thấy ở phía tây đằng sau một cây to có bóng người thấp thoáng, thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn. Đoàn Chính Thuần lập tức nhảy tới đuổi theo, quát nhỏ:

-Ai đó!

Đằng sau gốc cây có tiếng khẽ đáp lại:

-Bẩm vương gia, Thôi Bách Tuyền đây.

Y len lén chui ra. Đoàn Chính Thuần ngạc nhiên hỏi:

-Thôi huynh đến đây làm gì thế?

Thôi Bách Tuyền đáp:

-Tiểu nhân nghe thấy thiên kim của vương gia bị gian nhân bắt cóc nên cùng với sư điệt hai người chia ra đi tìm. Tiểu nhân trên đường có thấy đôi chút đầu dây mối nhợ nghĩ rằng tiểu thư chạy về phía này nhưng kẻ gian kia vẫn đuổi theo sát chưa chịu buông tha.

Đoàn Chính Thuần lập tức hiểu ra: "Gã Thôi Bách Tuyền này là người ân oán phân minh, y trốn trong nhà ta bấy nhiêu năm, chịu ơn chưa kịp báo đáp. Lần này đi kiếm Cô Tô Mộ Dung báo thù, quyết ý chết dưới tay người. Y chỉ mong giúp ta kiếm lại được Linh nhi, báo đáp cái ơn ta dung dưỡng y lâu nay". Ông liền cúi rạp người vái một cái nói:

-Cao nghĩa của Thôi huynh, tại hạ cảm kích khôn cùng.

Thôi Bách Tuyền đáp:

-Tiểu nhân đến bên kia tìm kiếm.

Y lắc người một cái đã lẩn vào trong rừng cây, khinh công quả cũng vào loại khá.

Đoàn Chính Thuần thấy hơi yên trong bụng, nghĩ thầm:


Disneyland 1972 Love the old s