đá trứng ngỗng ngoằn ngoèo độ mấy chục trượng vòng qua mấy tòa giả sơn, mấy khu vườn đến bên bờ nước tới một con thuyền nhỏ buộc dưới gốc liễu. Gã đầy tớ chỉ vào một tòa nhà gỗ nhỏ trên mặt nước, bốn bề đều có cửa sổ nói:
- ở bên kia.
Cưu Ma Trí, Đoàn Dự, Thôi Bách Tuyền, Quá Ngạn Chi bốn người xuống thuyền để cho người đầy tớ chèo qua, chỉ giây lát đã tới. Đoàn Dự theo cầu thang đóng trên cây tùng trèo lên Thính Vũ Cư, thấy A Bích đã đứng sẵn chờ khách, toàn thân mặc áo dài màu xanh nhạt, bên cạnh là một nữ lang mặc áo lụa mỏng, xinh tươi mơn mởn tuổi chừng mười sáu mười bảy, nhìn Đoàn Dự mủm mỉm cười, thần tình ra vẻ lanh lợi bướng bỉnh. Mặt A Bích bầu bĩnh, thanh nhã tú lệ còn người con gái kia mặt trái soan, đôi mắt linh động dễ làm người ta quyến luyến.
Đoàn Dự đi đến gần liền ngửi thấy mùi hương thoang thoảng bèn cười nói:
- A Châu tỉ tỉ, nàng là một tiểu mỹ nhân như thế này sao cải trang thành một bà lão lại giống đến thế?
Người con gái đó chính là A Châu, nàng lườm Đoàn Dự một cái, cười nói:
- Công tử khấu đầu lạy tôi ba cái, trong bụng tức lắm, có phải không nào?
Đoàn Dự lắc đầu quầy quậy nói:
- Lạy ba cái đó là đúng quá rồi, chỉ có điều tôi đoán sai bét thôi.
A Châu hỏi lại:
- Sai bét là sao?
Đoàn Dự đáp:
- Thoạt tiên tôi tưởng tỉ tỉ cũng na ná như A Bích tỉ tỉ, là một người đẹp hiếm có trong thiên hạ không khác A Bích tỉ tỉ bao nhiêu, ngờ đâu khi thấy mặt rồi, mới hay ... mới hay ...
A Châu cướp lời:
- Thì ra kém xa A Bích, có đúng thế không?
A Bích cũng chen vào:
- Thì mới tá hỏa tam tinh vì đẹp gấp mười tôi, có đúng thế không?
Đoàn Dự lắc đầu:
- Cả hai đều trật lất. Tôi bấy giờ mới hay trời xanh kia quả thật tài ba, những tưởng đã đem hết tâm tư, bao nhiêu tú khí Giang Nam đã dùng hết sạch mới nặn ra được một người đẹp như A Bích tỉ tỉ. Vậy mà chao ôi, không ngờ hóa công còn tạo được một người như A Châu tỉ tỉ nữa. Hai người tướng mạo khác hẳn nhau, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười đến nỗi tôi muốn mở mồm khen mấy câu mà miệng ấp úng không sao nói được.
A Châu cười khúc khích:
- Gớm, mồm anh trơn như bôi mỡ khen đến thế thì thôi, vậy mà còn bảo là ấp úng nói chẳng thành lời.
A Bích mỉm cười quay sang nói với Cưu Ma Trí và hai người Thôi, Quá:
- Bốn vị giá lâm tệ xứ, chúng tôi đơn bạc chẳng có gì, chỉ mời được một chén rượu nhạt, ăn mấy món Giang Nam tươi có sẵn trong nhà thôi.
Nói rồi mời bốn người vào bàn còn nàng và A Châu ngồi bên dưới tiếp khách. Đoàn Dự thấy Thính Vũ Cư bốn mặt đều là nước, từ cửa sổ nhìn ra, chung quanh mặt hồ khói sóng xa tít tới tận chân trời, quay đầu nhìn lại thấy chén bát đồ đựng trên bàn đều là đồ sứ tinh xảo, trong bụng tấm tắc khen thầm.
Một lát sau nam bộc đem lên mấy món điểm tâm, riêng Cưu Ma Trí có bốn đĩa đồ chay, kế đó mấy món nóng sốt như lăng xào tôm, lá sen nấu măng, thịt quay nấu anh đào, thịt gà hấp trà Long Tỉnh ... món nào cũng thật là đặc biệt. Các món cá tôm đều nhồi cánh hoa, trái cây càng thêm màu mè nhưng vẫn đượm mùi hương thiên nhiên. Món nào Đoàn Dự cũng gắp thử vài đũa, món nào cũng tươi ngon hợp khẩu, khen luôn miệng:
- Linh khí núi sông thế này thì phải có nhân tài thế ấy, không những thông minh lanh lợi mà còn thanh nhã khôn cùng.
A Châu đáp:
- Thế công tử thử đoán xem những món này do tiểu nữ làm hay do A Bích làm?
Đoàn Dự đáp:
- Món thịt quay anh đào, vịt ướp hoa mai, bánh dẻo bảy màu hẳn là do tỉ tỉ làm. Còn món canh măng nấu ngó sen, cá viên phỉ thúy thanh tân mượt mà kia chắc phải do tay A Bích tỉ tỉ?
A Châu vỗ tay cười nói:
- Công tử đoán giỏi thật, A Bích ngươi xem mình phải thưởng cái gì đây cho phải?
A Bích mỉm cười:
- Đoàn công tử sai bảo gì chúng mình sẽ hết sức mà làm, chứ bọn kẻ ăn người ở như mình có gì để mà thưởng?
A Châu đáp:
- Chao ôi, ngươi quả là lanh mồm lanh miệng nói khéo cho vừa lòng người, thảo nào ai cũng bảo ngươi tốt còn ta thì xấu.
Đoàn Dự cười:
- Một đằng ôn nhu tư văn, một đằng hoạt bát lanh lợi cả hai mỗi người một vẻ. A Bích tỉ tỉ, tôi mới rồi nghe cô dùng nhuyễn tiên đánh đàn, trong lòng lâng lâng, thật là thoải mái. Nay muốn cô dùng nhạc khí thật diễn tấu một khúc, dẫu ngày mai có bị vị hòa thượng này trước mộ đốt cháy thành tro thì cũng không uổng một đời.
A Bích trịnh trọng đứng lên nói:
- Nếu như công tử chẳng hiềm khó nghe, tiểu nữ xin phô chút tài mọn để đón chào quí khách.
Nói xong nàng đi vào đằng sau bức bình phong mang ra một chiếc dao cầm. A Bích ngồi ngay ngắm trên chiếc cẩm đôn, để cây đàn lên chiếc bàn nhỏ trước mặt, giơ tay vẫy Đoàn Dự cười nói:
- Đoàn công tử thử lại đây xem cây đàn của tôi là loại đàn gì?
Đoàn Dự đi đến trước mặt nàng, thấy chiếc đàn đó so với thất huyền cầm thông thường thì ngắn hơn chừng một thước nhưng lại có đến chín dây, mỗi dây một màu, liền ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Cửu huyền cầm này đây là lần đầu nhìn thấy.
A Châu đi đến giơ ngón tay bật vào một sợi dây, nghe tưng một tiếng thật to, thì ra dây này làm bằng kim loại. Đoàn Dự ấp úng:
- Tỉ tỉ, đàn này ...
Mới nói đến đó, bỗng dưng thấy dưới chân hụt hẫng, nhịn không nổi kê