XtGem Forum catalog
Bí Ẩn Trong Khách Sạn Thuỷ Tiên

Bí Ẩn Trong Khách Sạn Thuỷ Tiên

Tác giả: Tường Phố

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322872

Bình chọn: 9.5.00/10/287 lượt.

y sẽ mang mãi tên cô. A Cón khó mà giành lại phần ăn này nên hắn ráo riết chuẩn bị kế hoạch cho mình. Chỉ tiếc cơn ghiền nó hành hạ A Cón làm cho đầu óc hắn mụ đi, tinh thần uể oải. A Cón chỉ còn biết hét bọn đệ tử cũng buông trôi. Luật đời là vậy. Tuy nhiên, A Cón vẫn còn làm hùm làm hổ, trước khi giãy chết con hổ nào cũng hung dữ. A Cón bằng mọi cách chiếm lại khách sạn, dù hắn biết cơ hội đó có một phần mong manh.

Ông Tính gặp Khải Trọng ở phòng kế hoạch. Ông gọi anh ra ngoài. Hai người đi bách bộ xuống căn tin. Khải Trọng lấy làm lạ trước thái độ của cha vợ.

Anh nôn nao:

– Có chuyện gì hở bác?

– Dĩ nhiên là có chuyện, ta mới tìm con. Công việc con làm tới đâu rồi?

Khải Trọng không hiểu ông hỏi gì nên đáp gọn:

– Dạ vẫn bình thường.

– Không phải, chuyện ma ở khách sạn ấy mà.

Khải Trọng tỏ vẻ lúng túng:

– Việc ấy con đang làm.

– Có manh mối gì chưa?

– Dạ! Bác còn có đề án thiết kế khách sạn này không?

– Có một cái Thủy Tiên giữ nó chưa đưa cho con sao?

– Dạ rồi.

– Vậy sao con còn hỏi?

– Dạ mất rồi!

– Tự bao giờ?

– Hôm kia, lúc con đi con khép cửa phòng rất kỹ khi cậu Nam bị ma nhát ngất xỉu. Lúc trở về phòng vẫn đóng kín thế mà bản đề án không cánh mà bay mất, đến nay con vẫn chưa tìm ra.

Ông Tính bóp trán suy nghĩ:

– Nhưng con xem bản đề án ấy làm gì, có gì là quan trọng.

Khải Trọng mời ông ngồi xuống một chiếc bàn khá sang trọng ở căn tin. Hai người ngồi đối diện nhau. Anh gọi bồi bàn mang đến cho ông Tính tách trà nóng, anh mồi thuốc hút rồi nói tiếp:

– Con vừa thấy có điều lạ trong bản đề án thiết kế, chưa kịp hỏi thì nó biến mất. Bác có nghĩ là những chuyện xảy ra ở khách sạn này có liên quan đến bản đề án cấu trúc của khách sạn?

– Nghĩa là ... Con nói thử xem.

– Con chỉ nghi vấn thôi, mình còn phải tìm hiểu nữa. Bác à! Chú Cón hiện nay nghiện ngập rất nặng, nhà cửa tồi tàn, thím bị chú ấy đánh tàn tệ.

Nghe Khải Trọng nói đến A Cón, ông Tính cau mày:

– Con đừng nhắc đến nó, ta không có thẳng em như thế.

Lão Tư khúm núm đi tới đưa cho ông Tính mảnh giấy. Ông Tính cầm xem tay ông run run:

– Thằng quỷ này quá lắm rồi, còn dám làm tiền ta à.

– Lão Tư, ai đưa mảnh giấy này cho ông vậy?

– Dạ! Từ ngoài mang vào, thằng bé bán vé số thì phải, nó đưa cho tôi bảo tìm ông chủ.

Ông Tính bặm môi, đôi mắt giận dữ:

– Hừ! Nó làm như là tiền dư dã lắm. Nói nghe dễ quá cho nó một cây vàng để mua sự im lặng của nó. Nó muốn nói gì nào, ta không có tiền. Lão cứ tìm nó và trả lời ta với nó không có nợ nần gì với nhau. Ðừng đòi hỏi gì ở ta cả nghe chưa.

Nghe ông Tính hét lên, lão Tư sợ hãi lui dần, Khải Trọng nghĩ thầm có lẽ điều anh phán xét có phần đúng. Ông Tính giận dữ bỏ đi. anh vội đi tìm Thủy Tiên. Cô không có trong phòng mà đến nơi làm việc của Hải Thi, Khải Trọng cũng tìm đến đó.

Hải Thi vừa trông thấy anh vội lên tiếng:

– Có người tìm bạn kìa. Mới đi có một chút là đã đi tìm rồi, bạn thật diễm phúc.

Thủy Tiên cười nhẹ:

– Phúc hay họa làm sao biết được. Anh Trọng đêm nay chúng ta đi chơi nha.

– Em không sợ ma sao còn đòi đi chơi?

Thủy Tiên nũng nịu:

– Có anh ở bên em đâu có sợ. Vả lại có Hải Thi cô ấy cừ lắm.

Khải Trọng nhìn Hải Thi ngạc nhiên:

– Hải Thi làm gì mà em bảo là cừ?

– Anh biết không? Hai gã lưu manh cùng bắt cóc Hải Thi ra tận ngoài biển.

Vậy mà loáng một cái cô đã bơi vào bờ trước cặp mắt ngạc nhiên của bọn chúng.

– Nhưng bọn ấy là ai mà bắt cóc cô Hải Thi?

Hai Thi lắc đầu, cứ cười cười:

– Mục tiêu không phải là tôi mà là bạn đó Thủy Tiên.

– Hả! Chúng định bắt cóc mình để làm gì?

– Vụ này hình như có liên quan đến việc tranh chấp khách sạn của bạn đấy.

Khải Trọng lên tiếng:

– Sao cô biết?

– Tôi nghe chúng nói với nhau, tôi định liều vào sào huyệt của chúng, nhưng sợ tên răng vàng ... Một mình uổng thân gái nên tôi bay trở về đây.

– Vậy mà mình không hay biết gì cả anh ạ, bên ngoài nó đồn ầm lên là khách sạn có ma, để cho mọi người không ai dám tới.

Hải Thi trề môi:

– Cách làm thật đê tiện. Một kiểu tranh giành không lành mạnh chút nào.

– Cần gì lành mạnh miễn kiếm được tiền được rồi.

Hải Thi nhìn Khải Trọng, cô nhắc nhở:

– Anh coi chừng Thủy Tiên đấy, bọn xấu đang nhắm vào cô ấy đó.

– Tôi có kế hoạch bảo vệ cô ấy. Theo tôi thì hình như trong khách sạn này có nội ứng.

Hải Thi gật đầu:

– Anh đoán đúng. Nếu không có sao chúng tôi vừa đến bãi biển đã có người đón bắt ngay. Nhưng cái quan trọng là tên nội ứng và cả tên chủ mưu sự việc này mình đều chưa biết tung tích thì làm sao?

– Vậy chúng ta cùng ra tay một lượt mới mong thắng chúng nó. Sách có câu ... Biệt người, biết ta trăm trận trăm thắng ...

Thủy Tiên lo lắng:

– Nhưng mình biết mình nhưng kẻ thủ thì mình chưa biết, làm sao mà chọi lại chúng.

Khải Trọng bẻ bẻ ngón tay:

– Em đừng lo, anh sẽ tìm ra bọn chúng nay mai, nếu em tìm giúp anh bản đề án đã mất ...

– Hả? Chúng lấy mất bản đề án khách sạn này rồi sao?

Khải Trọng thấy Thủy Tiên có vẻ lo lắng, anh chọc quê cô:

– Tạm thời thì cho chúng giữ giùm mình. Theo c