
rong vòng vài giây đồng hồ, nổ bùng ra một cảnh hỗn độn vô phương cứu chữa. Hợp sức với nhau, người ta khiêng được bà Adams nặng trĩu lên ghế sofa. Bà O Donnell dùng khăn tay quạt quạt cho bà Adams dễ thở, tiến sĩ Jones đếm mạch, trong khi bà Adams khe khẽ rên lên - và cô Mathilda thì vẫn còn sững sờ nhìn vào chiếc bảng gỗ, vào chiếc cốc uống rượu vang đã ngã ngang ra, nó nằm im như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Cả ba thám tử ngở ngàng đứng bên bàn, chần chừ không biết phải làm gì.
Chú Morton bước về phía họ và cúi xuống trong vẻ bí mật.
- Có một việc mà chắc là ba thám tử cần phải quan tâm.
- Chuyện gì thế, chú Morton? - Peter hỏi, giọng run run vì nổi sợ vẫn còn nằm nguyên trong xương tuỷ.
Đừng nhìn về phía cửa sổ! Chúng ta đang bị qua sát.
Justus vểnh tai lên và gắng nén minh không quay người lại.
- Sao kia chú?
- Có một người đàn ông đứng ở phía ngoài vườn và nhìn vào trong phòng nầy. Tôi đã nhìn thấy ông ta khi trời có chớp.
- Lâu chưa chú?
- Kể từ khi bắt đầu gọi hồn.
Justus cần vài giây đồng hồ để đưa ra một kế hoạch.
- Bọn mình tóm lấy gã!
Cậu phụ trách cửa trước, Peter, mình cửa sau. Bọn mình sẽ ập đến từ hai ngã.
Còn cậu ở lại đây, Bob. Nếu gã con trai đó tìm cách chạy trốn, cậu sẽ trèo qua cửa sổ ra phía ngoài. Chú Morton có sẵn sàng giúp bọn cháu không?
- Dĩ nhiên.
- Chú hãy cùng Peter đi ra ngoài và trèo vào xe Rolls Royce! nếu gã con trai đó chạy ra đường nhựa, chú bám theo gã.
- Xin theo ý quí vị!
- Tốt lắm, bây giờ thật chậm và thật tự nhiên! Không được gây nghi ngờ! - Justus quay về phía bà O Donnell:
- Tôi đi lấy một cốc nước cho cô Adams!
- Còn tôi … e hèm… tôi đi lấy chăn! - Peter bổ sung thêm và ngay sau đó cả hai rời phòng khách.
Cùng với chú Morton, Thám tử phó đi ra phía cửa ra vào và khẽ khàng mở nó ra. Nước mưa lạnh như băng giá đập xuống và đâm như vô vàn những chiếc kim tí hon vào mặt cậu. Thám tử phó nheo mắt lại, gửi cho chú lái xe một cái nhìn khích lệ rồi lẹ bước lướt ra ngoài vườn. Trời tối đen mức hầu như không nhìn thấy bàn tay trước mắt mình. Những giọt mưa dầy đặc và trĩu nặng làm tình thế còn thậm tệ hơn lên. Thám tử phó chỉ nhận thấy xung quanh mình những vệt đen lờ mờ - những tàn cây, bụi rậm, những cụm cây hoa hồng. Đất trong vườn đã mềm ra và mỗi bước chân của cậu ngay lập tức tạo thành một vũng nước nhỏ. Hầu như mù loà, Peter lảo đảo tiến bước, cho tới khi đến góc nhà. Cậu ép sát người vào tường và thận trọng ló đầu ra nhìn.
Phía bên dưới cửa sổ của phòng khách có một dáng người óng ánh màu đen bóng! Người kia đang kiễng chân lên, để nhô đầu đến mép dưới cửa sổ, và ngó vào trong phòng.
Không biết Justus đã đến phía bên kia ngôi nhà chưa? Peter gắng sức đến mấy cũng không thể nhận ra điều gì trong bóng tối. Tốt hơn cả, hãy để cho Thám tử trưởng thêm vài phút.
Thám tử phó chờ. Chẳng bao lâu nước mưa đã làm cho cậu ướt sũng. Nước chảy từ tóc vào trong gáy, rồi tới những vệt lạnh như băng chảy dọc sống lưng xuống dưới.
Một tia chớp xé rách màn tối, Kia! Trong một thoáng ngắn ngủi, Peter nhìn thấy Thám tử trưởng đang chuyển động về phía dáng người tối đen. Nhưng không phải chỉ riêng Peter, cả kẻ lạ mặt cũng đã phát hiện thấy Justus. Gã muốn bỏ chạy!
Peter lao vọt tới. Gã con trai nầy không thể thoát khỏi tay họ!
Đột ngột, cửa sổ mở ra và dáng Bob xuất hiện trong khuôn cửa lờ mờ ánh nến. Chàng Thám tử Thứ Ba bao quát tình huống - và nhảy ra ngoài với khoảng vườn tối đen.
Peter nghe thấy một tiếng động trầm đục, rồi tiếng người chửi bới. Một cục thân người màu đen cuộn vào nhau lăn lộn trên nền cỏ ướt.
- Buông ra đi, Bob! - Justus kêu lên.
- A, ra là cậu! Mình cứ tưởng…
- Peter! thằng đó trốn rồi! Đuổi theo!
Nhưng Peter chằng nhìn thấy gì. Justus và Bob nằm dưới đất, còn kẻ lạ mặt… ? Gã biến đi như bị mặt đất nuốt chửng.
- Mình tin là gã trốn ra phía đằng sau hàng rào kia! - Justus kêu lên và chồm dậy.
Nhưng cái khoảng hàng rào ngăn ngôi nhà của Dora Masstrantonio với ngôi nhà hàng xóm rất cao và rậm, không thể nào lách người qua nổi.
- Có thể gã chạy ra phía đường, - Bob thở hỗn hển.
- Ngớ ngẩn, - Thám tử phó cãi lại.
- Nếu như thế thì nó phải chạy ngang qua mặt mình.
Mặc dầu vậy, bộ ba thám tử vẫn thử vận may của họ và chạy xuyên qua khoảng vườn ra phía trước nhà. Con phố tối và vắng, trên mặt nhựa đường là làn mưa trắng xoá, tiếng nước cuộn ùng ục bên miệng cống. Chiếc Rolls Royce đứng im phăng phắc ở vị trí của nó. Cánh cửa bên tay lái mở ra và chú Morton bước xuống.
- Các cậu cần giúp không?
- Gã đó biến mất rồi! Chú có nhìn thấy gã không, chú Morton?
- Không. Không có ai xuất hiện ở ngoài nầy.
- Khốn nạn!
Sao lại thế được, Justus? - Peter hỏi.
- Gã không thể biến thành không khí được!
Justus nghiến răng nhìn làn mưa.
- Nhưng rõ là gã đã làm thế.
Chương 6 - Câu chuyện bốc mùi khó ngửi
Khi cả bộ ba cùng chú Morton quay trở vào ngôi nhà thì bà Adams đã bình tĩnh lại được đôi chút.
- Trông các cậu làm sao thế hả? - Cô Mathilda kêu lên, một nửa kinh hã