
trong mơ như thật như giả, giữa màn sương dày đặc chỉ thấy một bóng người đang đi trước mặt, Lạc Uyển không biết mình đang ở đâu thì đã bị đối phương đuổi kịp,
Một khuôn mặt ngoái lại nhìn, sao lại là Tiểu Mộ. Tiểu Mộ như đang dạo bước trong vườn hoa, Lạc Uyển vui mừng chạy về phía đó, vừa chạy vừa gọi: “Tiểu Mộ, đợi tôi, vừa rồi sao anh không ở trong bệnh viện?”.
Nhưng Tiểu Mộ vẫn mê mẩn tiến về phía trước, Lạc Uyển vô cùng lo lắng, vừa chạy vừa gọi: “Tiểu Mộ, Tiểu Mộ, đợi tôi với”.
Lúc này Tiểu Mộ đang đi phía trước bất ngờ quay người lại, nhưng cô chỉ thấy một khuôn mặt của người con gái. Cô gái đó vừa xa lạ lại vừa lạnh lùng, ánh mắt như muốn đâm sâu vào trái tim cô.
Lạc Uyển vô cùng sợ hãi, cô muốn bỏ chạy nhưng không sao động đậy được, chỉ có thể đứng lặng yên một chỗ nhìn cô gái kia đang từng bước tiến về phía mình, chìa một cánh tay ra sờ vào mặt cô. Cánh tay đó lông lá xồm xoàm, là cơ thể của Tiểu Mộ nhưng lại có khuôn mặt của một người con gái và cánhtay của thú dữ. Trong lúc mơ hồ cô nghe thấy tiếng bước chân từ từ tiến lại gần, bước đến bên cạnh, cô không biết là ảo giác hay hiện thực, nhưng không dám mở mắt.
Rất lâu sau, có một vật gì đó lông lá rậm rạp chạmt, cô không chịu được nữa, thét lên ngồi bật dậy rồi điên cuồng ném gối tới.
Cô dùng hết sức bình sinh để đánh và chỉ một tiếng kêu “Ui da” đã giúp Lạc Uyển tỉnh lại, cô vội đi bật đèn, nhìn kỹ, người ngã ngồi dưới đất là Lý Đại Lộ.
Lạc Uyển mở đèn, thở hổn hển gào lên: “Nửa đêm nửa hôm, anh chạy đến giường tôi làm gì?”.
“Cô tưởng là tôi muốn à, cô cứ đi đi lại lại, làm sao tôi ngủ được?”.
Lạc Uyển nén nỗi sợ hãi, cự lại: “Tại sao anh phải cầm con gấu bông này sờ vào tôi?”.
“Tôi không nhìn được, sợ sờ trực tiếp vào cô chẳng may chạm vào chỗ không nên chạm, cầm con gấu nhỏ này thì cũng không đến nỗi khó xử. Được rồi, lòng tốt không được báo đáp, tôi chỉ định đến xem cô có chuyện gì không, sợ cô bị mộng du mà cũng không biết”.
Lý Đại Lộ chuẩn bị quay lại phòng khách thìLạc Uyển đột nhiên gọi anh ta lại, vỗ vỗ vào giường, cô rất sợ nhưng lại không biết làm thế nào cho phải.
“Cái gì, muốn tôi ngủ cùng hả?”, Lý Đại Lộ vừa cười vừa nói.
“Không phải, chỉ là muốn nói chuyện phiếm thôi!” Lạc Uyển không biết nói gì được nữa.
Lý Đại Lộ lần sờ mép giường rồi ngồi xuống, sau đó nói: “Nói chuyện gì?”.
“Sao anh biết là mình bị mù bẩm sinh?”, Lạc Uyển nói xong câu này liền tự vả vào miệng mình, đúng làvấn đề không nên nói lại cứ nói.
Ai biết Lý Đại Lộ không để bụng, cười nói: “Bởi vì lúc tôi còn nhỏ, bị bố mẹ bỏ rơi phải vào cô nhi viện. Tôi và tất cả cô giáo ở cô nhi viện đều cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao phải vứt bỏ một đứa trẻ khỏe mạnh như thế. Tôi luôn cho rằng tôi có bệnh tật gì đó hoặc có chỗ nào không tốt, lúc nào tôicũng canh cánh trong lòng nỗi bí ẩn này”.
Lạc Uyển đờ đẫn ngồi đó, không biết đáp lời thế nào.
“Thực ra cũng khôngcó gì, sau khi tôi biết mắt mình bị mù bẩm sinh, trong lòng tôi lại cảm thấy rất vui, bởi lời bí mật kia cuối cùng đã được vén mở. Thì ra tôi bị vứt bỏ là vì mù bẩm sinh, như vậy tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi, bố mẹ tôi cũng có nỗi khổ của mình, chỉ tiếc là cô giáo tôi không thể biết được nữa”.
Lạc Uyển kỳ lạ hỏi: “Vì sao có thể nói cho cô giáo của anh biết mà”.
“Nhiều năm trước, cô nhi viện xảy ra hỏa hoạn, cô giáo tôi đã qua đời. Tôi luôn tự truy vấn, trận hỏa hoạn đó có phải là vì tôi nên mới xảy ra. Tôi thực sự có phải là ngôi sao côđộc nhất trên đời, chỉ biết đem lại bất hạnh cho những người xung quanh hay không?”.
“Ha ha”, Lạc Uyển cười to, “Làm gì có chuyện là ngôi sao cô đơn nhất trên đời như thế, lẽ nào “911” là vì một vụ hỏa hoạn do ngôi sao cô độc nhất trên đời gây ra? Lẽ nào trận sóng thần ở Indonesia là do ngôi sao cô đơn nhất trên đời gây ra? Thiên hạ có nhiều truyện không may như vậy, luôn có một số vụ tai nạn cần con người đối mặt, không liênquan gì đến chuyện của anh!”.
“Ha ha! Được rồi, ngủ đi! Ngày mai cô còn phải đi làm đấy!”.
“Anh biết không? Mấy ngày nữa là sinh nhật tôi”, Lạc Uyển vẫn kéo Lý Đại Lộ lại để nói chuyện.
“Ồ… cô sắp sinh nhật, cô muốn nhận quà gì?”.
Lạc Uyển nghĩ một lát rồi nói: “Nếu có thể ăn bánh ga tô thì tốt rồi. Tôi nghĩ loại bánh ga tô hoa quả hai tầng rất ngon, có hương vị ngọt ngào”.
…
Lạc Uyển lại tỉnh giấc lần nữa, nhìn thấy ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên khuôn mặt nghiêng trên đầu giường của Lý Đại Lộ, ánh nắng như đang nhảy múa không ngừng. Đêm qua cô nói chuyện rồi ngủ thiếp đi lúc nàokhông biết, còn anh vẫn canh bên cạnh giường, mặc nguyên quần áo mà ngủ.
Đây là giấc ngủ đúng nghĩa nhất của cô trong nhiều ngày qua, một đêm không ngủ mơ. Có lẽ đây đã là mónquà tốt nhất cho ngày sinh nhật sắp tới rồi.
Lạc Uyển nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp hết những đồ vật có khả năng gây nguy hiểm, sợ không cẩn thận sẽ làm Lý Đại Lộ bị thương. Sau đó cô cầm túi rồi chạy vội đến công ty, vừa xuống dưới thì nhìn thấy Thượng Quan Lưu Vân đã đứng ở bên ngoài.
Cô lên chiếc xe sang trọng mà Thượng Quan Lưu Vân lái sau đó đón