Cánh cửa xanh-full

Cánh cửa xanh-full

Tác giả: Hồng Nương Tử

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322605

Bình chọn: 7.00/10/260 lượt.

ỏa ra mùi thơm nhè nhẹ của xà phòng.

Không thấy Lý Đại Lộ trong phòng, đây lẽ nào đều là Lý Đại Lộ làm? Anh ta không nhìn thấy gì, nhưng lại lau nền nhà, lau cửa kính sạch bong, lại còn sắp đật từng thứ linh tinh này.

Ngay cả người bình thường cũng khó mà dọn dẹp sạch đến thế này, vậy mà một người mù sao có thể làm thế được chứ?

Lạc Uyển đã quá mệt mỏi do phải chạy ngược chạy xuôi ở bên ngoài, rồi lại bị đại sư từ chối, tuy mất đi hy vọng sống nhưng cô không khóc,bởi trái tim cô đã chết, thế mà khi đối diện với căn phòng nhỏ sạch sẽ này lại khiến cô muốn gào khóc thật to.

Lý Đại Lộ trở về, lôi ra một gói giấy màu vàng từ trong túi rồi để lên bàn, khuôn mặt anh ta nở một nụ cười đắc ý: “Đây là bùa hộ mệnh cầu được ở chùa Phật An, cô đeo vào đi! Nghe nói bùa ở đó rất linh”.

Lạc Uyển đột nhiên nói: “Người ta nói bùa ở chùa Phật An phải bỏ tiền mua, anh lấy tiền ở đâu!”.

“Tôi, tôi tự kiếm được, cô đừng bận tâm nữa.”

“Trên người anh rõ ràngkhông có tiền!”, Lạc Uyển nổi nóng, cô không muốn Lý Đại Lộ vì mình mà đi trộm cướp, lừa lọc.

Lạc Uyển lạnh lừng nhìn, anh takiếm bằng cách nào? Nếu không phải anh lừa người khác thi sao kiếm được tiền? Cô đẩy bát đĩa rơi xuống nền nhà vỡ tan, cô đứng dậy về phòng, đóng cửa kêu “rầm” một cái, cũng khôngcầm cái bùa hộ mệnh kia.

Lạc Uyển nghe thấy tiếng cửa kêu, là Lý Đại Lộ đi, cô hiếu kỳ thò đầu theo dõLý Đại Lộ, nhìn xem anh ta rốt cuộc định làm gì.

Chỉ thấy Lý Đại Lộ đi sát mép tường, Lạc Uyển nhẹ nhàng theo phía sau, xuống lầu, lại đi theo cách của người mù. Cứ cẩn thận từ từ đi như thế rất lâu, cuối cùng đi đến một chỗ rẽ, anh ta thở phào một cái rồi lấy ra một cái mũ và một cặp kính đen đeo vào. Anh bỏ mũ xuống để ở bên đường, sau đó lấy kèn harmonica ra, thổi một lát sau đó bắt đầu hát.

Giọng hát kia thật sự không tròn âm nhưng lại rất vang, Lạc Uyển sững sờ đứng ở đó, rất lâu không thể động đậy, cô chưa từng nghĩ rằng Lý Đại Lộ sẽ đi hát kiếm tiền.

Anh hát rất khó nghe nhưng lại vô cùng miệt mài, Lạc Uyển biết vì sao anh nói mình không đi lừa, đây đích thực là dựa vào năng lực của mình để kiếm tiền. Anh kiếm tiền vất vả như vậy chỉ vì để đổi lấy bùa hộ mệnh cho cô, còn cô lại vô tình có những hành động như vừa rồi.

Lạc Uyển không biết làm thế nào cho phải bởi khi nghe thấy giọng hát kia cảm giác như có luồng điện chạy trong người vậy. Có người đi đến bên cạnh anh, khinh miệt ném đồng tiền xuống, anh cúi người giơ tay sờ sẫm. Lòng tự tôn của một người đàn ông khiến anh không cho phép để cho một người con gái nuôimình, mà còn muốn tuy anh mù nhưng vẫn phải chăm sóc người con gái này.

Mưa rơi tầm tã, người đi đường đều đã chạy hết, Lý Đại Lộ chẳng biết làm sao với trận mưa bất chợt này. Anh liền hốt hoảng thu nhặt những đồng tiền và chiếc mũ dưới đất, bắt đầu lần sờ theo mép tường đi về.

Anh tiến về phía Lạc Uyển, Lạc Uyển không động đậy, không gọi, cũng không đỡ anh, chỉ đứng nhìn anh trong làn nước mưa đang ập tới.

Cô không thể lên tiếng, chỉ sợ vừa lên tiếng cô sẽ bật khóc, trong làn mưa Lạc Uyển nhìn thấy khuôn mặt kiên định của anh. Theo đó những chuyện trước đây từng cảnh từng cảnh hiện về trước mắt: Cuộc cãi cọ nhau khi lần đầu nhìn thấy đại tiên, cô đã đá cửa nhà đại tiên, hay giây phút tim cô đập loạn xạ lúc ở trong lòng đại tiên.

Cô trừng mắt nhìn anh đi lướt qua minh, sự tàn khốc của cuộc sống đã vén mở chính vào giờ khắc này. Hiện tại cô không chấp nhận bất cứ tình cảm gì, cho dù là của Lý Đại Lộ hay của Thượng Quan Lưu Vân, đều chỉ có thể kính nhi viễn chi mà thôi.

Nếu một người chỉ còn thời gian là năm ngày, yêu như thế có phải là một chuyện quá xa xỉ không?

Về đến nhà, cô lại chuẩn bị đến công ty xin nghỉ làm, nhưng vừa ra đến cửa thì Lạc Uyển nhận được của Thượng Quan Lưu Vân: “Bà đột nhiên bị bệnh phải vào viện, hôm nay tôi không đến công ty, tôi phải đến bệnh viện ngay”.

Lạc Uyển lo lắng: “Bà có chuyện ế sao?”.

Thượng Quan Lưu Vân ở đầu kia điện thoại lo lắng đến mức nói không lên lời: “Không biết, tôi cũng vừa mới nhận được điện thoại của quản gia, tôi đến đó ngay đây, lát nữa sẽ liên lạc với cô”.

“Được rồi, có tin tức gì thì gọi điện ngay cho tôi.”

Lạc Uyển lòng như lửa đốt chạy vội đến công ty, việc xin nghỉ thuận lợi đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Lý Đại Lộ ngồi cạnh cửa, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài đi qua đi lại. Hôm nay đi hátkiếm được ít tiền, anh đã dùng số tiền này mua một chiếc bánh ga tô để chuẩn bị cho sinh nhật Lạc Uyển.

Tiếng bước chần dồn dập từ thang máy vọng lại, âm thanh đó không giống của nhiều người khác.

Trong lòng Lý Đại Lộ chợt thấy lo lắng, anh lùi lại phía sau mấy bước, nỗi sợ hãi không tên bắt đầu trào dâng, âmthanh kia đang tiến về phòng anh.

Tiếng bước chân đang từ từ đến gần, cửa không hề kêu, còn người kia đã bước đến trước mặt anh.

Có một giọng nói vang lên: “Giúp tôi một việc, tôi sẽ giúp anh chữa khỏi đôi mắt”. Lý Đại Lộ không kịp gật đầu, thì đã cảm thấy đôi mắt đau nhói, sauđó lờ mờ nhìn thấy một người đứng trước mặt mình.

Tuy là lờ mờ nhìn thấy nhưng cũng có thể nhận ra người kia


XtGem Forum catalog