Cánh cửa xanh-full

Cánh cửa xanh-full

Tác giả: Hồng Nương Tử

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322535

Bình chọn: 7.00/10/253 lượt.

ở đó, không biết phải đi đâu về đâu. Đột nhiên anh nhớ ra Tiểu Mộ nên liền nói với Lạc Uyển: “Tôi phải đi đón Tiểu Mộ, chuẩn bị hậu sự cho bà”.

Chương 13: Cuộc viếng thăm lúc nửa đêm

Tang lễ của bà Thượng Quan Thanh vô cùng giản dị, không xa hoa cầu kỳ, trái ngược hẳn với phong cách xa xỉ của đám nhà giàu.Ông già thần tiên mà lần trước Thượng Quan Lưu Vân dẫn Lạc Uyển đi gặp cũng có mặt. Để có đư

ợc sự hiện diện của ông ấy ở đây thật không dễ, phải dùng chiếc xe tốt nhất đi đón, chỉ chuyện đón ông ấy cũng đã khiến người khác sợ phát khiếp.

Lạc Uyển thì thầm hỏi Thượng Quan Lưu Vân: “Ông lão thần tiên kia lai lịch thế nào?”.

“Không biết, hình như quen bà tôi từ lúc còn trẻ, nghe nói là một đạo sĩ, bây giờ tuổi cao thì lui về ở ẩn!”

“Tên là gì?”

“Chúng tôi đều gọi ông ấy là ông Thiện Thanh, đừng nói chuyện nữa, ông ấy đến rồi.”

Chỉ thấy ông già thần tiên đó được một cô bé đỡ đi, ông ta từ từ bước xuống xe, đi đến trước linh đường của Thượng Quan Thanh,không cúi người hành lễ, chỉ ngẩn ngơ nhìn di ảnh của Thượng Quan Thanh rồi khẽ nói: “Bà xem, bà còn nhỏ hơn tôi, tôi đã già như thế này còn chưa định đi, bà lại đi trước, ôi chao, người cũ đều đã đi hết rồi, để lại một mình tôi còn có ý nghĩa gì?”

Lạc Uyển đứng ở bên cạnh nghe được những lời nói đó càng khiến cô cảm thấy vô cùng đau buồn, dường như tất cả cảnh sắc phồn hoa trên thế gian này đều chỉ là mây khóithoáng qua. Nhìn gương mặt nheo của ông già Thiện Thanh, cơ hồ khiến cô cảm nhận được dòng thời gian vẫn luôn vô tình lướt qua từng giây từng phút.

Nỗi đau trong lòngcô dường như đã vơi đi một nửa. Chết chẳng qua là chuyện rất đỗi bình thường, chỉ là sang một thế giới khác, thiên đường hoặc lòng đất mà thôi. Còn với cô lúc này phải tìm thấy cánh cửa xanh, một chuyện không hề đơn giản, tuy mới vừa gặp ông già Thiện Thanh một ngày trước nhưng cô cảm thấy ông ấy đã già đi rất nhiều rất nhiều.

Thượng Quan Lưu Vân vội đến chào ông giàThiện Thanh, Lạc Uyển đứng bên cạnh, còn Lý Đại Lộ ở gần đó đang ngơ ngác nhìn Tiểu Mộ. Xem ra sau khi mắt Lý Đại Lộ sáng trở lại thì có vẽ thích ngắm đàn ông đẹp mã rồi, nhìn đàn ông đến chảy nước miếng cũng không rời.

Lúc ông già Thiện Thanh chạm qua vai Tiểu Mộ hình như nhìn Tiểu Mộ đầy hàm ý, rồi nói: “Mọi nhân duyên đều đã định sẵn” rồi lạnh lùng đi vào căn phòng nhỏ.

Cô gái khóc lóc thảm thiết khiến người khác cũng phải rơi lệ đứng bên cạnh Tiểu Mộ kia chính là Thầm Cơ. Không biết cô ta dùng cách nào lay động một Tiểu Mộ đang đau lòng,mà mặc được bộ quần áo tang rồi ở đó giả bộ đau buồn khiến khách đến viếng đều chỉ chỉ trỏ trỏ, cho rằng cô ta là vị hôn thê của Tiễu Mộ.

Tiểu Mộ vẫn ngẩn ngơ đứng trong góc, sự phồn hoa của thế giới này dường như không còn một chút liên can gì đến anh. Ánh nắng chiếu lên bờ vai, anh vẫn lặng lẽ nhìn như vậy, ngây thơ như một thiên sứ. Lạc Uyển chưa từng nhìn thấy một người đản ông nào có vẻ siêu phàm thoát tục như Tiểu Mộ.

Lạc Uyển bước đến bên cạnh muốn an ủi chàng trai này,nhưng một ánh mắt sắc như dao lia tới khiến cô không đám tiến lên phía trước.

Ông già Thiện Thanh muốn mang tro cốt của bà Thượng Quan Thanh đi nên không ai có bất cứ ý kiến nào khác, ông ấy lấy ra một cái hộp nhỏ bằng ngà voi, côgái nhỏ vẫn luôn bước theo sau. Lúc ông ấy bước đến bên cạnh Lạc Uyển, đứng rất lâu, đột nhiên nói: “Cũng không phải là không có cách tìm ra cánh cửa xanh, chỉ có điều phải hy sinh rất nhiều người, cô có đồng ý không?”

“Vậy thì thôi, cháukhông tìm nữa”, Lạc Uyển từ chối ngay.

“Không thể thôi được, tìm thế nào?” Vừa hay Lý Đại Lộ ở ngay bên cạnh, bất ngờ chìa tay ra chặn ông già Thiện Thanh lại.

Ông già Thiện Thanh ngẩng đầu lên, nhìn đi nhìn lại Lý Đại Lộ, thoá giật mình, sau đó nở một nụ cười, quay đầu lại nói với Lạc Uyển: “Rất tốt, bên cạnh cô có người mắt trời, xem ra ông trời không định bắt cô, cô không cần quá lo lắng”.

“Người mắt trời? Anh?”, Lạc Uyển lấy tay chỉ vào Lý Đại Lộ, há mồm ngạc nhiên.

“Người mắt trời, đã từng là một phái huyết thống vô cùng ưu tú trong tộc đuổi ma, sinh ra đãmù, dựa vào con mắt trời để nhìn sự vật cho nên thứ nhìn thấy không giống những người bình thường chúng ta nhìn thấy, họ có thể trực tiếp nhìn thấy ma quỷ, giảm bớt rất nhiều thủ tục bắt ma.”

Lý Đại Lộ há mồm nói: “Nhưng, tôi thực sự không biết bắt thế nào!”.

“Dùng tấm lòng của anh đi bắt, theo truyền thuyết người mắt trời đã biến mất, không ngờ hôm nay vẫn có thể gặp được. Tôi cũng không hiểu cách bắt ma của người mắt trời, nhưng tôi nghĩ đã làsinh linh của trời, thì trực giác sẽ mách bảo cậu.”

Lý Đại Lộ trầm ngâm, sau khi gặp Lạc Uyển anh luôn mơ đi mơ lại một giấc mơ, một giấc mơ không thể nói ra nội dung với Lạc Uyển.

Lẽ nào đó chính làcách cứu Lạc Uyển?

Ông già Thiện Thanh nhìn thần sắc của Lạc Uyển và Lý Đại Lộ thì cũng hiểu rõ vài phần, định đi lại khẽ nói với Lạc Uyển: “Tình yêu và hận thù quấn lấy nhau, không được siêu sinh”.

Lạc Uyển nhìn bóng ông ấy xa đần, cô suy nghĩ ýnghĩa của câu nói đó rồi lại đưa mắt nhìn Lý Đại Lộ và Thượng Quan Lưu Vân. Tình yêu và hận thù quấn lấ


XtGem Forum catalog