Insane
Đau thương đến chết

Đau thương đến chết

Tác giả: Quỷ Cổ Nữ

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 328295

Bình chọn: 7.5.00/10/829 lượt.

hông khóa. Chắc đây là miền đất thái bình "đêm ngủ không phải cài cửa" còn sót lại cũng nên (1)!

(1) Trích một câu cổ văn "Đêm ngủ không cần cài cửa, thấy của rơi trên đường cũng không ai thèm nhặt", tả cảnh thái bình sung túc, con người rất có nhân cách

Liệu còn có nguyên nhân gì khác không?

"Có ai ở nhà không?" Tư Dao bước vào sân, gọi to.

Đêm lặng ngắt, chỉ có tiếng của cô vang lên.

Sao tiếng của cô mà cũng đáng sợ thế này, nhất là khi không hề có ai đáp lại.

Cô lia đèn pin soi khắp quanh sân. Đây là một ngôi nhà rất bình thường ở thôn quê. Đi hết sân, cô lại gõ vào cửa nhà. Vẫn không một tiếng trả lời.

Cửa cũng vậy, đẩy là cửa mở ngay.

Vào rồi cô lại thấy hối hận.

Trong nhà nồng nặc mùi thum thủm, không hiểu sao tim cô bắt đầu đập thình thịch, tay cầm đèn pin cũng run run.

Ngay sau cửa bếp là gian bếp, một nồi cháo còn mở hé vung. Trên bàn ăn gần đó là các thức ăn còn thừa, Có lẽ mùi om om thối bốc ra từ đây.

Họ ra khỏi nhà mà cũng không thu dọn bát đĩa!

Trên một cái bàn khác có một tờ giấy, vẽ một con chó; nét bút non nớt, còn đang vẽ dở dang, cây bút chì đặt trên tờ giấy. Hình như đứa trẻ này cũng vội vã đi khỏi nhà

Có vẻ như cả gia đình này vì một việc gấp nào đó đã hấp tấp ra đi.

Càng bước vào sâu, mùi khó chịu càng thêm nồng nặc.

Cuối cùng, trong gian có vẻ như phòng ngủ, Tư Dao thấy một xác chết.

Đèn pin rơi ngay xuống đất, cô kinh hãi hét lên.

Không vì tiếng hét ấy mà cô hết sợ, huống chi, cô biết sẽ chẳng ai nghe mình kêu

Cả cái thôn này đã chết.

Nhưng có lẽ không phải xác chết. Cô soi kỹ không thấy máu me, không thương tích... có lẽ người ấy đang ngủ say, đang nằm trên nền đất lạnh.

Cô lấy hết can đảm, nhặt chiếc đèn pin lên. Đó là xác của một thiếu niên, mắt vẫn đang mở trừng trừng, nhưng mặt đã bắt đầu rữa nát, những con ròi đang ngọ ngoạy trên đó

Anh ta chính là Trần Kỳ Lân – chàng trai "phản nghịch" lần trước cứu Tư Dao!

Anh ta đã chết như thế nào?

Đau thương đến chết?

Người nhà anh ta đâu? Dù các người cho rằng đây là đứa con "lạc loài", nhưng khi anh ta từ giã cõi đời thì các người cũng không thể phủi tay bỏ mặc như thế này! Cũng rất có thể vì anh ta chết nên các người đã vội bỏ đi.

Các người sẽ đi đâu?

Tư Dao nghĩ ngay đến những cái xác không chôn cất, phơi ở hai bên đường.

Hệt như thế.

Cô rùng mình, chạy vội ra ngoài sân, rồi quay lại ngôi nhà cô bạn gái của Trần Kỳ Lân ở đầu thôn. Cổng cũng không khóa, cô đẩy cánh cửa, rồi chạy thẳng vào trong nhà.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô luôn hy vọng giả thiết của mình sai, không đúng logic. Nhưng cô vẫn nhìn thấy xác cô gái đó, tuổi hoa mơn mởn đã ra đi.

Nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tư Dao lại vào mấy nhà khác, nhà nào cũng vườn không nhà trống với những dấu hiệu ra đi rất vội vã. Không phải nhà nào cũng có xác chết, nhưng cô đã nhìn thấy cả thảy năm xác chết. Mỗi lần nhìn thấy một sinh mạng héo tàn, lòng cô càng thêm trĩu nặng.

Cô đã sai lầm quá lớn. Đến lúc này vẫn chưa thấy bóng ông Cố Trân. Chuyến đi của cô thật vô ích. Cái mà cô nhận được chỉ là một nỗi ân hận tại sao cô không sớm tỉnh ngộ?

Đây là một cái thôn chết thật sự, chỉ toàn người chết, kể cả bản thân cô.

Giá mà cô cũng nằm trên nền đất giá lạnh kia, thì mọi nỗi ưu phiền sẽ hết, những người yêu mến cô, những kẻ đang tìm mọi cách để hại cô... đều không phải vướng bận gì nữa

Kẻ định giết cô đâu rồi? Ở đây không có vệ sỹ, không có ngả nào thần kỳ để chạy trốn, cô quyết sẽ không chạy trốn.

Tư Dao đến gần xác Trần Kỳ Lân, cầm chiếc chăn trên giường đắp lên cho anh ta. Nhớ đến nét cười ngồ ngộ của anh ta, cô lại khóc rấm rứt.

Cô đứng khóc rất lâu. Rồi nảy ra ý nghĩ muốn tìm người để thổ lộ. Có lẽ cô nên tìm gặp Du Thư Lượng. Ít hôm trước vì trăm mối ngổn ngang nên cô đã lỡ hẹn một lần.

Bỗng có một tiếng động rất khẽ bên ngoài cửa sổ.

Tim cô như ngừng đập.

Thôn quái dị đang im lặng đến phát sợ như cõi chết, nhưng cô vẫn chỉ mong thà chỉ có một mình mình đang ở đây.

Cô bước đến bên cửa sổ, ngoài kia vẫn chỉ là tĩnh mịch.

Có lẽ mình nên rời khỏi đây

Cô đang bước ra ngoài thì trước mặt bỗng lóe sáng.

Ánh lửa. Trong khoảnh khắc, một đám lửa dữ dội bao trùm lên ngôi nhà nhỏ.

Khói ngạt thở, có lẫn mùi xăng. Có kẻ đã chủ tâm giúp cô thực hiện nguyện vọng chấm dứt cuộc đời. Tất cả, rất giống như một bản sao cơn ác mộng mà cô vẫn gặp phải, trơ trọi trong một căn nhà nhỏ, đám lửa thiêu đốt... có lẽ đây chính là số phận dành cho cô.

Nhưng cô biết mình vẫn chưa chống trả lần cuối cùng.

Nếu chạy ra cửa trước thì phải vượt qua biển lửa, không thể được. Vả lại, sau biển lửa ấy chắc chắn có mối nguy hiểm rình rập. Cô lập tức chạy vào căn phòng có cái xác của Trần Kỳ Lân, định nhảy qua cửa sổ.

Nhưng ngoài đó cũng là lửa cháy.

Và cả bóng người nữa!

Cô kêu lên, nhìn thấy bóng người đó lao qua đám lửa, bám lên cửa sổ, nhảy xuống ngã xoài xuống đất.

Cô định giơ đèn pin đập hắn thì bỗng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc và thân thiết: "Dao Dao, anh đây!"

Không thể là sự thật!

Nhưng đúng là Lâm Nhuận, người mà cô ngỡ ngàng là đã đầu hàng trước số phận.

C