
lạnh lẽo. Xuân Vũ lẳng lặng ngồi nghe những âm thanh bên ngoài ô cửa kính, tên cô có chữ “vũ”, vì cô sinh vào 1 ngày mưa phùn. Bởi thế từ nhỏ Xuân Vũ đã thích nghe tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ với những tiết tấu lúc thưa lúc mau, như những tiếng khe khẽ thì thầm đến từ nơi thiên quốc (chỉ thiên đường trong tưởng tượng).
Xuân Vũ cô đơn ngồi trên giường. Cô mới thay pin cho chiếc di động, vừa ngồi nghe mưa rơi, vừa nhìn vào màn hình màu xanh.
Đúng 12 giờ đêm.
Tín hiệu có tin nhắn vang lên.
Lại là cái số máy bí hiểm kia, với tin nhắn:
“Bạn đã vào tầng 6 địa ngục, rời khỏi khách sạn Jamaica, hãy lựa chọn: 1. Nghĩa địa của những con vật cưng; 2. Chùa Lan Nhược; 3. Lâu đài Dracula; 4. Quán cà phê địa ngục.”
Cô lập tức chú ý đến “nghĩa địa của những con vật cưng”, mấy lần trước chưa hề nhìn thấy địa điểm này, cái tên nghe cũng rất lạ. Không nghĩ thêm nữa, cô chọn ngay “1. Nghĩa địa của những con vật cưng”.
Sau vài lần nhắn tin gửi tin, Xuân Vũ đã vào ở 1 ngôi nhà bên đường cái, phía sau con đường là rừng cây âm u rậm rạp, trong rừng có 1 nghĩa địa thật đặc biệt, chôn những con vật thân thiết của các gia đình quanh vùng. Xuân Vũ nuôi một con mèo, nó chẳng may bị ô tô cán chết, cô đem ra chôn phía sau nghĩa địa nhưng ngày hôm sau nó đã trở về cào cào ở cửa nhà cô…
Sự phát triển về sau cho thấy hoàn toàn vượt qua mọi dự đoán của Xuân Vũ, đã biến thành một câu chuyện cực kỳ đáng sợ, mà cô lại không hề biết tác giả của câu chuyện đó lại là Stephen King!
Sau khi cô thoát hiểm, ra khỏi “nghĩa địa vật cưng” này, mới thấy lưng cô đã mồ hôi đầm đìa. Cô chưa hết kinh hãi, nhìn ra cửa sổ, thấy tiếng mưa rơi nỉ non trong đêm, cứ như có 1 cái xác động vật hoặc người nào đó vẫn bị chôn dưới sàn nhà.
Sự việc chưa kết thúc, cô trở lại tin nhắn kia, và chọn “4. Quán cà phê địa ngục.”
Quả nhiên cô lại bước vào chat room của địa ngục, nhận ra 1 lô nickname kỳ quái.
Lúc này lại có tin nhắn gửi đến:
“Mazolini muốn nói chuyện với bạn, hãy lựa chọn: 1. Đồng ý; 2. Không đồng ý.”
Cô lập tức nhớ lại cái tên “Mazolini” – họa sĩ người Ý. Cô thấy hơi tò mò, bèn trả lời đồng ý.
Chỉ vài giây sau cô đã nhận được tin trả lời.
Mazolini: Chào cô Tiểu Chi, cô có biết mình đang ở đâu không?
Tiểu Chi? Xuân Vũ biết, đây là nickname của cô. Cô trả lời luôn: “Tôi nghĩ, mình sắp nhanh chóng đi qua tầng 6 địa ngục”.
Mazolini: Cô có thấy sợ không?
Xuân Vũ: Ông thì sao? Ông có sợ không?
Mazolini: Xin chớ ăn nói như thế, tôi đang là người canh địa ngục.
Xuân Vũ: Người canh địa ngục? Vậy ông có biết địa ngục tầng thứ 19 là gì không?
Mazolini: Đương nhiên.
Xuân Vũ: Hãy cho tôi biết với?
Mazolini: Sau khi cô đã đi qua 18 tầng địa ngục, bước vào tầng 19, thì cô sẽ biết bí mật cuối cùng này.
Xuân Vũ: Nếu tôi không qua được các tầng trước đó thì sao?
Mazolini: Thì cô chỉ có thể là GAME OVER!
Thấy hàng chữ GAME OVER, Xuân Vũ lập tức nhớ đến cái đêm Thanh U gặp nạn, tay cô run run ấn ngón cái trả lời: “Thanh U vì không qua được địa ngục nên mới GAME OVER phải không?”
Thế nhưng, gửi tin này đi rồi, không thấy Mazolini trả lời mà chỉ có 1 tin nhắn cho Xuân Vũ:
“Bạn đã đi qua tầng 6 địa ngục, bước vào tầng 7.”
TẦNG 7 ĐỊA NGỤC
[phần 1'>
Mưa vẫn rơi.
Chưa đến 7 giờ, Xuân Vũ đã dậy.
Tuy cuộc đối thoại đêm qua với ID bí hiểm đã khiến cô ngủ không ngon giấc, nhưng cô vẫn gắng để tỉnh táo. Sau 1 lúc soi gương chỉnh trang, cô lại mở tủ chọn một chiếc áo tương đối chững chạc, để mặc vào sẽ có sức hấp dẫn và chín chắn hơn. (oho áo có sức hấp dẫn là thía nào nhở )
Vì hôm nay cô đến công ty để xin việc.
Hôm qua đọc báo, thấy một công ty dịch vụ thông tin, chủ yếu hoạt động về tin nhắn và nhắn tin trúng thưởng, giới nhà nghề gọi là SP. Nếu được tuyển dụng, cô không chỉ có được thực tế 1 lần thành công mà còn hữu ích cho việc làm luận văn, và sau này cũng có được một chút quá trình công tác nữa. Cô đã chuẩn bị đầy đủ các tư liệu để đến dự phỏng vấn, và, vì phục vụ cho luận văn, cô cũng đã điều tra về nghiệp vụ tin nhắn SP, đây là những ưu thế của cô trong lần dự tuyển này.
Buổi sáng, cô hoàn tất mọi việc chuẩn bị, sau những ngày nặng nề kéo dài, hôm nay, lần đầu tiên cô lại có được chút tự tin. Dưới làn mưa lạnh lẽo mùa đông, cô giương ô bước ra khỏi cổng trường, đi vào ga tàu điện ngầm chạy đến trung tâm thành phố.
Câu chuyện tình yêu ly kỳ ở cái thôn hẻo lánh hồi nọ mà khu vực tàu điện ngầm lan truyền, lại khiến Xuân Vũ đang đứng ở thềm nhà ga cảm thấy gai gai lạnh. Cô ôm 1 xấp các tài liệu trước ngực, mắt không ngớt nhìn quanh bốn bề, hình như có thể nhìn thấy bóng u linh nọ đang du ngoạn ở nơi đây.
Xuân Vũ lên 1 chuyến tàu điện ngầm, chen giữa đám đông ồn ào, xung quanh luôn có những chiếc ô ướt nước mưa chạm vào người, cô chỉ còn biết chú ý né tránh giữ cho áo khỏi ướt. Cô đang đứng ở vị trí nhìn ra cửa sổ, ghế phía trước là 1 cô gái tóc nhuộm vàng đang ngồi mải mê bấm chiếc máy di động, các loại chuông tin nhắn rải rác vang lên khắp xung quanh.
Bỗng chiếc di động của Xuân Vũ cũng “tít tít