80s toys - Atari. I still have
Địa ngục tầng thứ 19

Địa ngục tầng thứ 19

Tác giả: Sái Tuấn (Trung Quốc)

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 326135

Bình chọn: 7.00/10/613 lượt.

g như lần trước anh dùng di động của Tố Lan, chỉ vài giây sau anh đã nhận được tin của đối phương:

“Bạn có biết địa ngục tầng thứ 19 là gì không?”

Diệp Tiêu đã chuẩn bị tâm lý, anh bèn gửi tin đáp: “Bạn có biết không?”

Đối phương nhanh chóng trả lời: “Hoan nghênh bạn đã đến địa ngục.”

Diệp Tiêu chưa kịp phản ứng gì thì 1 tin nữa lại đến: “Nickname của bạn là gì?”

Lần này thì anh trở tay không kịp. Nickname? Trò chơi này có thật hay sao? Anh nghĩ, lẽ nào mình lại sợ trò chơi? Anh bèn tặc lưỡi nhập luôn tên thật của mình – Diệp Tiêu.

Gửi nickname Diệp Tiêu đi rồi, anh nhận được ngay tin nhắn trả lời:

“Bạn đã vào tầng 1 địa ngục, hãy lựa chọn: 1.Lâu đài Dracula; 2. Chùa Lan Nhược; 3. Khách sạn Jamaica; 4. Quán trọ U linh; 5. Phủ tiến sĩ thôn vắng.”

Đa số những địa danh kỳ cục này anh đã nghe nói, nhất là cái tên “Phủ tiến sĩ thôn vắng”. Nhưng sau khi do dự mãi, anh chọn “2. Chùa Lan Nhược”.

Anh biết, đó là nơi nảy sinh câu chuyện tình yêu trong truyện Nhiếp Tiểu Sảnh – Liêu trai chí dị. Thế rồi anh nhận được tin nhắn hướng dẫn anh bước vào “chùa Lan Nhược”.

Tiếp đó, thực hiện theo trình tự nói trong tin nhắn, Diệp Tiêu từng bước thâm nhập thế giới đầy rẫy u linh ma quỷ, nhìn thấy Nhiếp Tiểu Sảnh đáng kinh sợ hãi hùng…

Nửa đêm. Căn phòng ký túc xá nữ sinh.

Tín hiệu lại vang lên như 1 quy luật, một tin nhắn đập vào mắt Xuân Vũ:

“Bạn đã vào tầng 7 địa ngục, rời khỏi Nghĩa địa của các con vật cưng, hãy lựa chọn: 1. Tiếng chuông ghê rợn lúc nửa đêm; 2. Chùa Lan Nhược; 3. Lâu đài Dracula; 4. Quán cà phê Địa ngục.”

Điểm khác với đêm qua là, trong tin này còn có “Tiếng chuông ghê rợn lúc nửa đêm” – bộ phim kinh dị Nhật bản! Cô thận trọng ấn số 1 trả lời.

Rất nhanh, cô nhận được ngay tin nhắn từ địa ngục, rời khu nghĩa địa các con vật cưng, cô lên 1 hòn đảo có nhiều núi lửa, trên đảo có 1 phụ nữ mang họ Yamamura, cô con gái xinh đẹp sống nội tâm tên là Yamamura Sadako.

Vậy là đêm nay ở địa ngục, Xuân Vũ trở thành Sadako, ráng chịu mọi bi thương và đau khổ của Sadako, ngồi dưới đáy giếng cầu khẩn được sống lại để trở về dương thế…

Vào lúc Sadako sắp sống lại, bỗng 1 hồi chuông điện thoại vang lên gấp gáp kéo Xuân Vũ ra khỏi địa ngục, trở về. Lúc này cô mới nhận ra rằng mình vẫn đang nằm trong chăn, màn hình di động vẫn đang sáng trong tay. Cô vội nghe điện thoại, nhưng không thấy đối phương nói gì, chỉ có tiếng thở khẽ khẽ, nghe mà sởn tóc gáy…

Cô bỗng nhớ đến câu chuyện “Tiếng chuông ghê rợn lúc nửa đêm”, hễ vừa xem xong cuốn băng hình đáng nguyền rủa ấy thì đều nhận được một cú phôn bí hiểm – cô không dám nghĩ tiếp, vội dập máy không nghe nữa.

Lúc này cô lại nhận được 1 tin nhắn:

“Bạn đã đi qua tầng 7 địa ngục, bước vào tầng 8.”

TẦNG 8 ĐỊA NGỤC

[phần 1'>

5 giờ sáng.

Khu ký túc xá nữ sinh vẫn chìm trong màn đêm, gió lạnh vẫn chưa có dấu hiệu ngừng thổi, chúng đồng hành cùng các cô gái đang say giấc nồng.

Một hồi chuông di động vang bên tai Xuân Vũ còn đang ngủ - giai điệu bài “Phá gió đông” của Châu Kiệt Luân – có người gọi điện cho cô. Như bị đâm nhói 1 cái, cô giãy nảy trong chăn. Cô từ từ cầm di động, dụi mắt vẫn còn ngái ngủ, nhìn vào màn hình, thì ra là Nam Tiểu Cầm gọi điện đến.

Xuân Vũ bấm nghe luôn. Giọng của Tiểu Cầm vang lên: “Xuân Vũ, cậu vẫn còn sống à?”

Nói gì lạ thế? Nếu là ai khác, nửa đêm bị dựng dậy để nghe câu này, chắc phải tức mà chết! Nhưng Xuân Vũ vẫn bình thản trả lời: “Mình vẫn đang sống đây!”

“Cậu có chắc là vẫn còn sống không? Có nhiều người đã chết mà vẫn tin rằng mình đang sống – đó là người tử sinh!” Giọng Tiểu Cầm rất trịnh trọng, không có chút nào gọi là pha trò cả.

Xuân Vũ thì vẫn bình thản, cô nhìn đồng hồ, và hỏi: “Tiểu Cầm, cậu đã tỉnh ngủ chưa?”

“Cậu khẳng định là cậu chưa chết à? Cậu bật đèn nhìn lại mình xem, nếu không nhìn thấy bóng, tức là cậu đã biến thành hồn ma rồi.”

Nghe Tiểu Cầm nói với giọng hết sức thật như thế, Xuân Vũ bỗng thấy rùng mình sởn tóc gáy. Không hiểu sao, mấy câu điện thoại giời ơi đất hỡi ấy đã xui khiến cô đưa tay bật đèn đầu giường, ánh đèn rọi vào mặt, phải vài giây sau mắt cô mới thấy quen; cô ngoái đầu nhìn lên giường đối diện, thấy 1 bóng người lờ mờ động đậy – đó là bóng cô, do ánh đèn tạo nên.

Cô chưa kịp trả lời về kết quả thực nghiệm vừa rồi, thì giọng Tiểu Cầm đã vang lên cứ như là “đã bắt được thóp”: “Không nhìn thấy bóng chứ gì?”

Xuân Vũ lại nhìn ra ngoài cửa sổ mưa rơi trong đêm: “Tiểu Cầm, cậu sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có 1 ông già.”

“Cậu nói gì?” Xuân Vũ cảm thấy giọng nói của Tiểu Cầm hơi hơi giống âm thanh của những cú phôn gọi từ địa ngục.

“Cậu đã chết rồi thì bây giờ mình nói cho cậu biết cũng được: hồi mình học lớp 12, có 1 hôm, sau khi hết giờ tự học buổi tối ở trường, mình đi xe đạp về nhà trên con đường nhỏ hơi tối. Nào ngờ có 1 ông già đi ngang qua đường, mình nhìn không rõ, đã lóng ngóng và đâm phải ông ta.”

“Cậu làm người ta bị thương à?”

“Lúc đó mình không rõ lắm, ánh đèn đường mờ mờ, chỉ thấy ông ấy đập đầu xuống đất, tóe máu, bắn cả vào