pacman, rainbows, and roller s
Địa ngục tầng thứ 19

Địa ngục tầng thứ 19

Tác giả: Sái Tuấn (Trung Quốc)

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 326380

Bình chọn: 10.00/10/638 lượt.



Xuân Vũ thấy hơi sợ hãi, cô tránh ánh mắt sắc sảo của anh, cúi đầu khẽ nói: “Tôi không biết có thể nói gì với anh…”

“Ví dụ, về cái số máy nhắn tin bí hiểm ấy?”

“Số máy nào?”

Giọng nói của Xuân Vũ không thể che giấu nổi sự hoang mang trong mắt cô. Diệp Tiêu bước lại gần: “Số máy xxxxx741111.”

“Anh cũng biết à?”

“Biết chứ! Cô có hiểu 741111 nói lên điều gì không?” Anh ngừng bặt 1 hồi lâu, lạnh lùng nói ra 1 từ tiếng Anh “HELL”.

“Địa ngục?”

Xuân Vũ sờ lên cổ mình, thốt lên. Cô thật sự không ngờ!

“Nhìn mắt cô, tôi biết trong đó còn ẩn chứa những điều gì, không giấu được tôi đâu. Xuân Vũ, cô đã từng để lại cho tôi ấn tượng rất sâu, tôi luôn muốn giúp đỡ cô. Bây giờ cô hãy kể cho tôi biết tất cả, được không?”

Xuân Vũ khẽ thở dài, cô hiểu mình chẳng thể né tránh. Nhưng nên bắt đầu kể từ đâu? Cô lặng lẽ ngồi xuống, nghĩ ngợi. Rồi bắt đầu nói về cái hôm cùng Thanh U đi đến tòa nhà ma.

Cô lần lượt kể về các sự kiện li kỳ sau khi từ nhà ma trở về, về các cử chỉ của Thanh U như bị ma ám lúc nửa đêm, cho đến khi cô phát hiện ra Thanh U đã chết ở nhà ma. Diệp Tiêu đặc biệt hưng phấn khi biết rằng tin nhắn cuối cùng vào di động Thanh U là mấy chữ “GAME OVER”.

Xuân Vũ kể về việc cô nhận được tin nhắn của Thanh U từ địa ngục, nó lôi cô vào thế giới địa ngục tối tăm; tiếp đó là chuyện Hứa Văn Nhã phát điên – kể cả câu chuyện về con khỉ nữa. Cô cũng kể cho Diệp Tiêu biết nội dung điện thoại với Tiểu Cầm lúc sáng sớm hôm nọ. Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là trên di động của họ đều có tin nhắn cuối cùng là “GAME OVER”.

Kể xong hết mọi chi tiết rồi, Xuân Vũ thở phào như vừa trút được gánh nặng, hình như có 1 cái gì đó vừa được gỡ ra khỏi người cô.

Nghe xong, Diệp Tiêu im lặng hồi lâu. Anh bước đi vài bước trong phòng, rồi thong thả nói: “Hiện giờ có thể chốt lại 3 điểm. Một là: Thanh U, Tố Lan và Văn Nhã đều thuộc nhóm ngón tay cái; hai là: cô nhận được tin nhắn của Thanh U gửi sau khi chết, Tiểu Cầm nhận được tin nhắn của Tố Lan gửi sau khi chết; ba là: Thanh U là bạn thân của cô, Tiểu Cầm và Văn Nhã cũng rất thân nhau.”

“Thì có thể nói lên điều gì?”

“Ít ra có thể nói lên 1 quy luật này: sau khi Thanh U hoặc Tố Lan chết, thì số máy di động của họ sẽ phát tin nhắn ‘Bạn có biết địa ngục tầng thứ 19 là gì không’ đến máy của người bạn thân nhất!”

“Nhưng họ đã chết rồi, thì ai gửi tin?”

“Điều này tôi chịu, không giải thích được, nhưng có thể suy đoán rằng di động của Thanh U sẽ ghi lại số máy của cô nhiều nhất. Hai người là bạn rất thân, thì mọi ngày sẽ giao lưu với nhau nhiều nhất.”

Xuân Vũ hình như đã hiểu ra: “Đúng thế, lưu trong máy của tôi mọi ngày, nhiều nhất là số máy của Thanh U.”

“Với Tiểu Cầm và Tố Lan, chắc cũng tương tự như vậy.”

“Tức là, chỉ cần GAME OVER, thì số máy của người ấy sẽ gửi câu hỏi “tầng 19 địa ngục” cho máy nào lưu lại số cuộc nhắn tin nhiều nhất, cứ như vậy, trò chơi địa ngục sẽ tiếp tục lan rộng.” Xuân Vũ không dám thật sự tin ở lời nói của mình, nhưng ngẫm cho kỹ thì đúng là thế. “Nghe có vẻ như cuốn băng hình đáng nguyền rủa kia?”

Diệp Tiêu cúi đầu nghĩ ngợi rồi nói: “Mấy hôm nay cô có chơi trò chơi địa ngục không?”

“Tôi không cho rằng đó là trò chơi, mà là…”

Chính cô cũng không thể nói cho rõ, nó là 1 thứ thể nghiệm cuộc sống hay chỉ thuần túy là ảo giác?

“Đừng nên trả lời các tin nhắn ấy nữa, chuyện này cứ để tôi giải quyết cho!” Diệp Tiêu nói bằng 1 giọng hiền hòa, anh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Xuân Vũ. “Cô có còn hay ngủ mê nữa không?”

“Không!” Ánh mắt Xuân Vũ tỏ ra rất vững vàng. “Đã nửa năm nay tôi không gặp ác mộng gì nữa.”

“Xin lỗi, có lẽ tôi chẳng nên hỏi điều này. Cô đã cứng cỏi lên rất nhiều.”

Diệp Tiêu mỉm cười chào Xuân Vũ rồi ra về.

Nhưng anh chưa ra cổng trường vội, anh đến 1 nơi khác trong khuôn viên nhà trường.

Đó là “nhà ma”.

Vì đang là ngày chủ nhật, nên Diệp Tiêu chỉ có thể tìm gặp thầy giáo trực ban. Thầy giáo này cho rằng Diệp Tiêu có phần khó hiểu, nhưng tôi, anh ta là cảnh sát, nên ông vẫn dẫn anh đến “nhà ma”. Hình như ông cũng hơi sợ “nhà ma” nên vừa bước đến cửa, ông đã quay ra ngay, chỉ dặn Diệp Tiêu liệu mà ra cho sớm.

Lúc này là 4 giờ 30 chiều, chừng nửa giờ nữa thì trời tối. Diệp Tiêu nhìn tòa nhà cũ kỹ, thấy rất bình thường, không có gì lạ. Anh nhìn lên cửa sổ tầng 2, Xuân Vũ nói là đã chụp ảnh, thấy có bóng ma ở đó. Nhưng lúc này chẳng thấy gì hết.

Anh nhìn cửa chính đang bị khóa, bèn đi vòng sang 1 bên, thì thấy có 1 cửa ngách, xem ra, hình như cách đây không lâu đã có người ra vào.

Anh chầm chậm bước vào nhà ma, hành lang tối om cứ như là nhà hầm. Anh rút đèn pin trong túi ra, quét 1 đường, rồi tìm đến cầu thang. Tầng 2 hơi lờ mờ sáng, nhưng anh chỉ nhìn thoáng qua chứ không vào kiểm tra từng gian phòng.

Khi bước đến cầu thang tầng 3, bỗng nghe thấy tầng trên đó có những tiếng động khe khẽ, anh sững ngay lại. Khu “nhà ma” đóng cửa bao năm lại có “người” ở trên kia hay sao?

Diệp Tiêu gắng trấn tĩnh, rồi anh nhón chân nhẹ bước lên. Hành lang tầng 3 tối om, chỉ thấy 1 lớp bụi dày