Địa ngục tầng thứ 19

Địa ngục tầng thứ 19

Tác giả: Sái Tuấn (Trung Quốc)

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 326254

Bình chọn: 10.00/10/625 lượt.

phía nhân vật.

Bức tranh đem đến cho người ta cảm giác thê lương và kinh hãi ghê gớm, nước và bầu trời đều được vẽ bằng những nét cong kỳ quái, không rõ đó là cảnh nhân gian hay địa ngục. Xuân Vũ ngây nhìn “con người” trong tranh đang đau khổ kêu lên, hình như cô nghe thấy những âm thanh gào thét thật sự.

Cao Huyền nói: “Các bạn ạ, Munch sinh năm 1863 tại Oslo, Na Uy, từng học hội họa ở Pháp, qua bức tranh này có thể nhận ra ông chịu ảnh hưởng sâu đậm của phong cách Van Gốc và Gô Guyn. Ông có sở trường dùng gam màu mạnh và những nét uốn khúc, thể hiện chủ đề tình yêu và chết chóc, nói lên những nỗi lo âu sợ hãi của nhân loại, nỗi tuyệt vọng của con người. Bức tranh “Gào thét” này sáng tác năm 1895, được thế giới đánh giá là đỉnh cao của nghệ thuật chủ nghĩa biểu hiện. Các bạn đừng chú ý đến vấn đề kỹ xảo, và hãy dùng tâm linh để cảm nhận bức tranh này. Bạn không thấy ở 1 nơi nào đó thẳm sâu trong lòng ta đang rung động ư? Với tôi, tôi đã bị nó chinh phục từ rất lâu. Tôi nghĩ, bức tranh này đến từ địa ngục của chính tâm hồn Munch, thể hiện nỗi tuyệt vọng và bất an không gì cứu vãn nổi ở trong sâu thẳm tâm hồn nhân loại. Điều khiến tôi cảm thấy tuyệt diệu nhất là bức tranh này đã dự báo về trạng thái tinh thần của xã hội loài người 100 năm sau – cũng tức là giai đoạn hiện nay. Cho nên tôi vẫn thường nói rằng, những nghệ sĩ vĩ đại đồng thời cũng là những nhà tiên tri vĩ đại.”

Cao Huyền giảng bài rất say sưa, dường như toàn bộ tinh thần của anh lắng sâu trong bức tranh. Nhất là khi nói những câu cuối, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn về phía trước, đúng vào chỗ Xuân Vũ đang ngồi.

Đèn trong lớp đã bật sáng trở lại, Cao Huyền thở 1 hơi thật dài, kết thúc 1 bài giảng sinh động. Các nam nữ sinh viên vỗ tay hoan hô anh rất lâu. Tan lớp rồi mà Cao Huyền vẫn chưa thể ra, có mấy nữ sinh vây lấy anh nói chuyện, phải sau 1 lúc lâu anh mới đột phá khỏi trùng vây.

Xuân Vũ đứng ngoài hành lang đợi, Cao Huyền tất tả chạy ra, và lập tức dẫn cô xuống phòng vẽ tầng 2. Cửa phòng vừa khép lại, Xuân Vũ đã nói ngay điều thắc mắc của cô: “Hôm nay thứ 7, sao anh vẫn phải lên lớp?”

Cao Huyền lau mồ hôi lấm tấm trên trán, nói: “Lẽ ra hôm qua lên lớp, nhưng anh bận việc, đành chuyển sang hôm nay. Nhưng anh em sinh viên vẫn rất thích nghe anh giảng bài, dù lên lớp vào thứ 7 cũng không sao!”

“Em có thể nhận ra họ đều rất ngưỡng mộ anh! Lần nào lên lớp anh cũng say sưa như thế à?”

“Tất nhiên rồi!” Anh mở cửa sổ cho thoáng khí. “Thực ra anh không phải giảng viên đại học chính thức. Nửa năm trước, anh từ châu u trở về, nhà trường đến mời anh dạy mỗi tuần 3 buổi, chủ yếu là về tranh sơn dầu và lịch sử nghệ thuật châu u; họ còn bố trí cho anh căn phòng này để làm việc.”

Thì ra anh là giáo viên thỉnh giảng. Xuân Vũ cảm nhận rằng giáo viên mời từ bên ngoài giảng bài còn hay hơn cả giáo viên nội bộ. Cô gật đầu, hỏi: “Vậy thì danh nghĩa chính thức của anh là gì?”

“Anh chẳng có danh nghĩa gì chính thức, anh chỉ mở 1 phòng tranh ở bên bờ sông Tô Châu. Gọi là 1 họa sĩ tự do vậy! Nhưng vì ở đây có phòng làm việc, và còn phải lên lớp nữa, cho nên ban ngày anh thường có mặt ở trường. Có lẽ cũng vì lưu luyến những năm tháng đã theo học ở đây…”

Những lời của Cao Huyền khiến Xuân Vũ thấy nhẹ nhõm, vì ít ra là cô không phải căng thẳng như khi nói chuyện với các thầy giáo khác. Cô xởi lởi nói: “Hôm nay em đến, muốn hỏi anh 1 việc.”

Cô mở ví, lấy giấy bút, rồi viết hàng chữ cái tiếng Anh: MARZORINI. Cao Huyền liền nhận ra ngay: “Đây là tên họa sĩ Mazolini viết bằng tiếng Ý.”

“Đây đúng là tên của Mazolini à?”

“Anh không thể nhớ nhầm. Tên tiếng Anh của các họa sĩ châu u, anh hầu như có thể thuộc lòng.”

Anh khẳng định chắc chắn như thế, cũng đã xác nhận cho giả thuyết của Xuân Vũ. Cô bèn kể cho anh nghe về chuyện sáng nay vào viện thăm Văn Nhã, thấy trên tường buồng viện viết rất nhiều cái tên MARZORINI này.

Vẻ mặt Cao Huyền trở nên nặng nề, trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi: “Em cho rằng Mazolini có liên quan đến trò chơi địa ngục thật à?”

“Ít ra cũng có liên quan đến việc Văn Nhã phát điên.”

“Nhưng ông ta đã chết từ trăm năm trước rồi.”

“Khi đối thoại ở địa ngục, có 1 nickname tên là Mazolini đấy thôi? Anh nói Mazolini ấy rất nguy hiểm, dặn em đừng bắt chuyện với đối phương…”

“Đúng thế.” Cao Huyền không biết nói gì nữa, anh đi mấy bước trong gian phòng chật hẹp, rồi hỏi: “Bây giờ em định thế nào?”

“Anh có thể tra cứu tư liệu về Mazolini không? Em muốn biết ông ta là người như thế nào!”

Cao Huyền gật đầu. Anh đóng cánh cửa sổ lại, rồi mở máy tính xách tay, cắm dây lên mạng. Anh nhanh chóng mở trang web nước ngoài bằng tiếng Anh, phần mở đầu là rất nhiều tranh sơn dầu, có lẽ là trang web liên quan đến hội họa. Anh vừa nhấp chuột vừa nói: “Trang này nối với thư viện Anh quốc, hồi ở nước ngoài anh thường xuyên vào trang này, có thể tra cứu được rất nhiều tư liệu về lịch sử Mỹ thuật.”

Anh tìm đến mục Mazolini. Một bức ảnh đen trắng hiện ra, đó là 1 người châu u rất phong độ, với hai bên ria mép nho nhỏ, ánh mắt sâu lắng


pacman, rainbows, and roller s