
dưới lớp áo gân tay xanh lè hằn rõ từng đường từng đường như những con giun ngoằn ngoèo, khuôn mặt cậu ấy đang từ từ thay đổi trước mắt tôi, cứ to dần, to dần, ý thức đang dần rời khỏi tôi càng lúc càng xa...Bỗng nhiên, trong suy nghĩ của tôi lại hiện lên một đôi mắt, đôi mắt trong sáng mà thanh tú, vừa thẹn thùng xấu hổ lại vừa ai oán bị thương nhìn tôi, đây là đôi mắt của Tử Nguyệt phải không? Phải chăng là đôi mắt của Tử Nguyệt? Không ngờ vào lúc sắp phải lìa xa cõi đời, đôi mắt của cô ấy lại hiện lên trước mắt tôi thế này, cô ấy đã trú ngụ trong trái tim tôi rồi sao?Tử Nguyệt, vì em, anh không thể chết, anh quyết không thể chết! Tôi nắm chặt đôi tay đang dốc sức bóp chặt của Trường Hà, rồi dùng toàn bộ sức lực của cơ thể gỡ nó ra. Chỉ cảm thấy cổ họng bỗng được thông thoáng, một luồng khí tươi mát thổi vào, thật không ngờ tôi lại có thể thoát khỏi bàn tay ma quái đó. Há hốc miệng hít lấy hít để, tôi bỗng cảm thấy hoảng hốt, không dám tin đó là sự thật. Tới tận bây giờ mới biết không khí đáng yêu đến thế và cũng chưa từng ngờ tới việc mình lại xúc động như thế về việc vẫn còn được hít thở.Đám cỏ tranh lại bắt đầu “xào xạc, xào xạc”, quay đầu nhìn, chỉ thấy Trường Hà đang chầm chậm đứng lên giữa đám cỏ tranh. Cái nhìn của cậu ta đờ đẫn, nhưng mắt đỏ như máu, gió thổi khiến quần áo bay phần phật hướng về phía sau giống như có thứ gì đó đang kéo lại, cậu ấy từng bước từng bước lại gần tôi.Tôi muốn vùng đứng dậy, nhưng toàn thân uể oải, tay chân mềm nhũn, không có cách nào đứng lên được. Tôi chống tay về phía sau, lùi lại từng chút từng chút, môi run lập cập, thốt không thành lời, chỉ nghe thấy tiếng răng của mình va vào nhau, đúng vậy, tôi đang sợ, đang rất sợ, một nỗi sợ hãi và tuyệt vọng phát ra từ sâu thẳm trong lòng cứ bám riết lấy cơ thể tôi, khiến hai chân mềm nhũn, không còn đủ sức lực đứng lên nữa, rõ ràng biết cậu ta tiến đến để làm gì, rõ ràng biết được nguy hiểm đang ở trước mắt, nhưng không có cách nào bỏ chạy được, đầu óc giờ trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ, bản năng lúc này chỉ có thể dùng tay gắng lùi về phía sau một chút, rồi lại một chút.Bước chân Trường Hà càng nặng nề, từng bước từng bước, như giẫm đạp trái tim tôi, con tim đập “bình bịch” liên hồi như trống trận. Trường Hà lại duỗi tay ra, hai tay chầm chậm vườn thẳng về phía trước, và rồi, trên mặt xuất hiện nét cười tàn khốc, u ám và thê lương,Đúng lúc tay cậu ta sắp chạm vào người tôi, lưng tôi chạm phải vật gì cứng chắc, là xe máy, chẳng biết sức mạnh từ đâu ùa về, tôi mạnh mẽ xoay người, nhảy lên xe, nhanh chóng quay đầu xe lại, đối diện với Trường Hà, bật đèn xe phía trước. Một luồng sáng trắng chói mắt chiếu thẳng vào cặp mắt đang mở trừng trừng của Trường Hà.Giống như một cảnh quay chậm trong phim, động tác của Trường Hà chợt sững lại, dừng hình tại đó. Rồi, chầm chậm đưa ánh mắt chứa đầy sắc máu đỏ tươi lên, chằm chằm nhìn tôi, thần sắc vô cùng mệt mỏi, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn, sắc mặt cậu ta dần trở nên hư ảo, da thịt trên khuôn mặt không ngừng co rút, giật giật, rất lâu rất lâu sau mới hồi phục trở lại, sau đó, cậu ta sững sốt mơ hồ hỏi tôi: “Anh Nam Bính, anh chiếu thẳng đèn vào người tôi làm gì thế?”.Sự cảnh giác đề phòng của tôi giờ mới được giãn ra, Trường Hà, lúc này suy nghĩ của cậu ta cuối cùng đã thuộc về cậu ta. Trường Hà thấy lạ kỳ hỏi: “Nam Bính, trên đầu anh sao lại có cỏ tranh thế kia?”Tôi thở dài, nói: “Vừa ngã một cú”.“Anh không sao chứ? Tại sao tôi không biết anh ngã nhỉ?”Tôi lắc lắc đầu, giọng mệt mỏi khàn đặc nói: “Trường Hà, chúng ta về thôi”.Lại một trận gió nữa thổi tới, cỏ tranh lại nhấp nhô trập trùng, lúc ấy vầng trăng đã hiện rõ sau hồi lâu ẩn nấp dưới tầng mây đen sạm, ánh trăng thanh lạnh, phản chiếu lên khuôn mặt Trường Hà sáng tối mập mờ.Tiếng động cơ xe máy kêu “bình bịch”, chúng tôi đến nhà của Trường Hà, bộ dạng tôi vô cùng mệt mỏi và yếu ớt. Trường Hà nói với tôi: “Anh Nam Bính, sắc mặt anh không tốt lắm, anh sao thế?”.Tôi lắc đầu, không muốn nói bất cứ một từ nào lúc này.Trường Hà nhìn tôi vẻ ngờ vực, tôi dùng giọng trầm nặng nói: “Không có gì, mệt thôi”.Cổ họng bị cậu ta bóp nghẹt lúc này vẫn còn đang nóng bỏng như lửa đốt, âm thanh phát ra vô cùng khó khăn, nhưng việc cậu ấy mất đi ý thức, bị một thứ gì đó mờ ám thao túng, tôi không nhất định phải nói với cậu ấy. Giờ tôi chỉ muốn ngủ một chút, cảm giác thật giống như ác mộng, mong sao nó chỉ là một trường mộng mị mà thôi, nhưng rõ ràng tôi biết, không phải, tuyệt đối không phải! Nó chính thức tuyên chiến với chúng tôi sao? Nó dễ dàng lợi dụng bàn tay của Trường Hà, không tốn một chút sức lực mà đùa bỡn chúng tôi trong lòng bàn tay vậy sao?
TÌNH ĐẦU KHÓ QUÊN
Không thế nghĩ ra bất kỳ phương án nào, đêm qua bất kể Trường Hà có hỏi như thế nào, tôi đều không nói, kỳ thực tôi không đủ dũng khí để thảo luận với cậu ta về vấn đề sống chết của chúng tôi, sau khi suýt chút nữa bị Trường Hà bóp chết, tôi cảm thấy cái chết cũng không còn quá đáng sợ như trước nữa.Tất nhiên đó không phải là bởi suy nghĩ tiêu cực. Tôi vẫn đồng ý với ý kiế