Polly po-cket
Nụ Cười Của Nắng Có Mang Em Đi Không ?

Nụ Cười Của Nắng Có Mang Em Đi Không ?

Tác giả: Ken VJ

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322970

Bình chọn: 8.00/10/297 lượt.

tôi như vậy liền cười tủm tìm. Thằng Phong không biết chui từ đâu ta đập vào tôi.

- Này. Xuống căn tin có chuyện gấp.

Tôi đi xuống. Anh em có mặt đông đủ đứa nào cũng nhìn tôi bằng cặp mắt rất tri là nguy hiểm. Vừa ngồi xuống ghế.

- Khai mau. Chúng nó đồng thanh tập 1

- Chuyện giề. Tôi hỏi.

- Thờ - y - Thy. Chúng nó toàn tập 2

- à. Hiện tại là anh em thôi mờ. Tôi cười.

- Ờ. Vậy tương lai. Tên Trình bay vô nói một mình (t/g: @@ không toàn tập nữa à ).

- Ờ. Ta cũng chưa biết nữa. Tôi cười.

Mặt đứa nào cũng như " ấy " á. Trông chỉ muốn đạp. Có Tiếng chuông vô lớp, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh em. Nói chung hôm nay tôi trở thành một đứa bất bình thường, đi học chép bài, học bài. Ôi ! Như siêu nhân ý, ngoan bà cố luôn. Tôi viết giấy gửi qua cho em " Em thân với Hân ha ". Em đọc, cười và trả lời. " anh gato à. ". " ờ một chút ấy, con gái gần nhau không tốt đâu ". Tôi đưa qua cho em. " Why ????" em trả lời. " Because 2 cực cùng chiều thì đẩy nhau á. Haha."Tôi gửi em. "Này ai nói anh đấy! " em trả lời lại. " anh nói. Kakaa" em đọc xong cười tủm tỉm không thèm trả lời tôi nữa. Tôi im lặng, gục đầu xuống bàn ra vẻ dỗi. Nằm một hồi thì có tiếng chuông báo hiệu ra chơi.

- Này! Em day vào vai tôi.

- Dỗi hả trời. Em cười.

Em thọc lét tôi, bao nhiêu con mắt nhìn em, bởi từ xưa đến nay chưa bao giờ có cảnh tượng con gái đụnh vào người tôi như vậy cả. Tôi nhìn em vẻ mặt cười.

- Hông dỗi, chị giận thôi. Tôi nói và lại gục xuống bàn.

Em lúc này như đang bị tôi trêu tức. Đám con gái sì sào như lá cây vậy. Tôi bực bội do đang mệt liền quát.

- Các người đi ra hết ngoài coi.

Trong 10' thì trong lớp không còn ai ngoài Phong, Hân tôi và em.

- Có em nữa hả ? Em nói tôi.

- Không. Nói xong tôi lại gục đầu xuống bàn tiếp.

- Hiazzzz. Chơi với anh chán quá.

- Hân ơi! Mình đi đâu đó chơi đê. Em

nói.

Lúc quay đầu lên. Tôi đã thấy em và Hân nhảy nhót ra ngoài rồi.

- Thiệc là phiền não quá đi à. Phong than thở.

- Sao zợ ?? Tôi hỏi.

- Nhức nhối lắm lung á. Có em đi rồi biếc. Phong than thở và gục xuống.

Ngồi được chút, tự nhiên có thằng đệ từ đâu bay tới.

- Đại ca có chuyện. Một đám girl đánh nhau ở bãi cỏ.

Tôi và Phong chẳng bảo gì nhay

bay nhanh hết sức đến bãi cỏ.

- Này tránh xa Eric và Phong ra. Một hotgirl 12 nói.

- Thích thì sao. Gato chắc. Hân hếch mặt.

- À. Con này láo giám nói chuyện với bậc tiền bối thế sao. Girl 1 nói thêm.

- loại như các người mà cũng gọi là tiềm bối ư. Hân đáp trả bọn xông lên đánh Hân và em. Một nhỏ tát em mạnh lắm rồi sau đó tới tấp. Hân Thì biết chút võ. Khi thấy cảnh ấy tôi điên hết chịu nổi. Khua hết bọn girl làm chúng ngã nhào. Phong cũng vậy. Em khóc. Lòng tôi đau nhói. Điên tiết lên tôi quát.

- Tất cả lũ con gái các người sẽ bị đuổi học hết. Tôi cho các người 3 phút để biến ra khỏi ngôi trường này.

Tất cả đi hết, còn mình em và tôi thôi. Tôi ngồi xuống bãi cỏ, hai tầm cầm đôi vai của em mà nói.

- Không sao có anh đây rồi. Tôi nhẹ nhàng nói.

Em vẫn khóc. Và khóc to hơn trước.

- anh xin lỗi. Nhưng xin em đừng khóc nữa. Đừng làm anh đau. Tôi vẫn nhẹ nhàng.

Đây có lẽ là hình ảnh không bao giờ tôi quên. Em ôm lấy tôi. Khóc trong vìng tay của tôi. Tôi thấy nhẹ nhàng thanh thản lắm. Hồi sau em im lặng có lẽ do khóc quá sức. Em thiếp nhẹ trên bờ vai của tôi. Nhắn tin mược xe của Thiên. Tôi bế em lên xe, chạy từ từ để em không tỉnh giấc. Bế em vô căn biệt thự của riêng tôi. Người em nóng ran. Có lẽ em sốt rồi. Tôi nhẹ đặt em lên chiếc giường màu đỏ. Tôi lấy miếng chườm đặt lên chán em. Xuống nhà nấu cháo vì cũng gần trưa rồi. 46' sau tôi lên phòng. Người em vẫn nóng, tôi lo lắng lấy thêm thuốc dưới nhà. Tôi không đánh thức em dậy bởi trông em ngủ rất say. Tôi ngồi bên cạnh em, khẽ đưa tay vuốt ve máy cộng tóc. chợt em tỉnh giấc.

- Đây là đâu ? Em nói nhỏ lắm.

- Nhà anh, mà thôi em đừng nói, dậy ăn cháo, uống thuốc đi rồi nghỉ tiếp. Tôi nhanh nhảu trả lời.

Nhẹ nhàng tôi kê gối để em ngồi. Thổi và đút từng thìa cháo do tôi nấu. Chưa bao giờ trong cuộc đời tôi lại chăm sóc cho ai kĩ như vậy. Ăn chưa được nửa bát, em nói không muốn ăn nữa. Tôi đưa em uống thuốc. Sau đó để em ngủ. Lúc đón khoảng 1h, tôi không giám rời em nửa bước. Khoảng cỡ 2h em mở mắt đòi nghe tôi hát. Đành chiều vậy, người ta đang ốm mà. hát bài " chúc bé ngủ ngon - suy nghĩ trong anh " tôi chẳng để ý em ngủ lúc nào luôn ấy. 3h trời bắt đầu có mưa kèm với sấm. Tôi cảm nhận thấy người emlạnh và tôi thấy có vẻ như rất sợ tiếng sấm.

- Cho phép anh nhé. Tôi lo lắng.

Em mệt mỏi không nói lên lời, khẽ gẬt đầu. Tôi nhẹ nhàng ôm em trọn vào người. Cọ sát hai đôi chân của chúng tôi vào nhau và tôi cầm đôi tay lạnh lẽo của em. Mãi đến

  • 1
  • ..
  • 7
  • 8
  • 9
  • 10
  • 11
  • 12
  • 13
  • ...
  • 32