Teya Salat
Nụ Cười Của Nắng Có Mang Em Đi Không ?

Nụ Cười Của Nắng Có Mang Em Đi Không ?

Tác giả: Ken VJ

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 323011

Bình chọn: 10.00/10/301 lượt.

đua gồm 5 xe.

Thứ nhất: Dan. Thứ hai : Josh. Thứ ba: Eric. Thứ tư: Nick. Thứ năm: Jack. Cuộc đua được khởi động lúc 8h. Tất cả vào vị trí, tôi cảm thấy bình thường và tự tin với con chiến mã của mình. Tôi tin chắc rằng mình có cơ hội thắng. Tiếng gằn ga, tiếng nổ chiếc súng lục. 5 chiếc xe như lũ trâu điên dại, hung hăng, gầm rú rền trời. Tất nhiên là tôi đứng đầu, Josh ngay sau tôi. Tất nhiên tính con người không chỉ háo thắng mà còn đem sự thắng cuộc ra thắch thức. Tôi uyển chuyển con chiến mã nhẹ nhàng. Có vẻ hắn ngứa mắt, điên cuồng chạy nhưng hắn vẫn thua tôi. Phút chót chỉ cách sân 500m xe Josh nổ lốp tôi nhẹ nhàng tiến lên đơn giản, lấy giải thưởng dễ như anh bánh. Lướt qua mà không thèm nhìn vào mặt của Josh. Tuy nhận giải nhất nhưng tôi cảm thấy vô vị lắm, lang thang ngoài góc phố tôi thấy những ngừoi vô gia cư lạnh run và hình như họ có vẻ đói, trong số đấu tôi chăm chú hơn là một em nhỏ. Trông tội nghiệp lắm, bước chân nhanh vô siêu thị Tôi mua một ít thức ăn nhanh, schocola và nước uống, rảo chân đến cạnh em nhỏ.

- Em muốn nó chứ. Tôi hỏi.

- Thật chứ ạ. Mắt em sáng lên.

- Tất nhiên rồi. Tôi cười.

Em nhận lấy thức ăn và đưa cho mọi người xung quanh. Trông con bé vui lắm. Số tiền từ cuộc đua tôi đưa hết cho những người vô gia cư. Họ hạnh phúc lắm và chúc lành cho tôi. Tôi lại một mình đi trên đường phố. Nó tạo cho tôi cảm giác một mình hơi chạnh lòng. Cũng đi một mình nhưng khác nhau thời điểm. Vừa đi tôi tự suy nghĩ sao bữa nay mình làm sao ấy nhỉ ? nhưng không tài nào lí giải nổi. Đúng 1h sáng tôi về tới khách sạn. Leo lên chiếc giường yêu quý, tôi ngủ.....

Hơ hơ. Tôi mở mắt dậy. Oà hôm nay dậy sớm hơn mọi ngày. 11h đúng là lúc tôi ăn sáng. Hôm nay là ngày cuối ở lại vẫn như bình thường chỉ khác là tôi đi lung tung xung quanh LA. Điểm dừng chân là tại một công viên. Ngả lưng trên thảm cỏ xanh, dưới một tán cây rộng. Nhìn lên trên những tán lá xanh, ánh sáng chiếu trên những chiếc lá, có cái màu xanh thẩm, có cái màu xanh mạ. Tôi liên tưởng đến cuộc sống hiện tại, tình yêu như tia nắng vậy, mỗi người là một chiếc lá, quan trọng là họ nhận lấy hay không thôi. Mắt tôi cũng dần nghỉ yên bởi không khí thoáng mát và tiếng chim hót nhè nhẹ.

- Chào anh ?!! Một em bé thốt lên.

Mở mắt ra, tôi thấy một em bé. À đúng rồi đứa bé hôm qua đây mà.

- Chào em. Tôi cười và ngồi dậy.

- Tặng anh nè. Cô bé tặng tôi một sợi dây đeo tay, đúng hơn là một cỗ tràng hạt.

- Cám ơn em. Tôi nhận lấy.

- Không có gì, thiệt ra đây cũng coi như quà cảm ơn anh. Em bé nói.

- Anh có đạo chứ. Em bé nói thêm.

- Hi hi. Xin lỗi anh Không có. Tôi nói.

- tiếc thật. Em bé ra vẻ buồn.

- Không sao, mà bé tên gì vậy ? Tôi hỏi.

- Alex, còn anh. ? Em hỏi tôi.

- anh tên Eric, mà Alex này cuộc sống hiện tại của em thế nào. Tôi nhìn Alex.

Bây giờ tôi mỗi nhận ra Alex rất xinh xắn. Đôi môi đỏ mỏng, làn da trắng với chiếc mũi thon nhỏ, đôi mắt màu tím hồng với hàng mì dài. Chợt thấy em buồn tôi suy nghĩ lại có lẽ bởi câu hỏi của mình.

- xin lỗi nếu em không thích trả lời thì cũng không phải nói đâu. Tôi nói thêm.

- uhhhhmm. Em 8 tuổi. Gia đình em phụ thuộc vào tài chính nhưng năm ngoái ông đã mất tất cả và mất sau một vụ tai nạn. Và giờ thế này đây. Alex nói giọng sầu lắng.

- em có đi học chứ. Tôi hỏi.

- dạ không. Alex nhìn xuống thảm cỏ.

- thế ước mơ của em lớn lên sẽ làm gì nào. Tôi hỏi thêm.

- Em sẽ là một DJ. Alex nói vẻ mặt có vẻ vui hơn.

- em thích âm nhạc ư ??? Tôi nói.

- Vâng, buổi tối mẹ và em thường hay ngủ ở gần các Bar nghe tiếng nhạc em thích lắm. Alex hớn hở nói.

Nhìn đồng hồ khoảng 1h. Tôi hỏi Alex.

- em có muốn đi ăn gì chứ.

- Vâng, nhưng mà ..... Alex ngại ngùng.

- Sao thế, anh mua cho em mà. Tôi cười.

- nhưng mà mẹ em đang .... Trông lúc nàybối rối của Alex rất đáng yêu

- Dẫn anh tới chỗ mẹ em.

Alex dẫn tôi đến con hẻm nhỏ của những người vô gia cư, khi gần tới nơi tôi nghe có tiếng van xin.

- Xin ông, đây là gia tài cuối cùng của tôi. Một cô gái trẻ thốt lên.

- bỏ tao ra con điên kia. Một gã bợm rượu hung hăng.

- xin ông, xin ông, chiếc đồng hồ này rất có ý nghĩa với tôi. .... Nước mắt giàn giụa cùng với lời cầu xin khẩn thiết.

- mẹ, mẹ, mẹ. Alex chạy đến bên cô gái trẻ ấy.

Tôi chạy theo, và cho gã bợm rượu kia một đấm, dành lại chiếc đồng hồ tôi trao lại cho cô gái trẻ. Không để ý gã bợm rượu. Hắn đã đá tôi một phát, lấy lại dũng khí. Tôi đánh khí thế khiến gã ấy lăn ra bất tỉnh. Sau đó liền dẫn mẹ con Alex đến một quán kFc.

- anh không sao chứ. Cô gái thốt lên.

- Không sao. Mà cô là mẹ của Alex sao ? Tôi hỏi.

- Vâng, tôi tên là Jinny. Rất vui được gặp anh. Jinny nói.

- dạ, quí vị muốn dùng gì ạ. Cô phục vụ bàn hỏi.

- alex. Em chọn chứ. Tôi cười.

- Cho cháu 1 Pizza cỡ lớn, 3 đùi gà, 3 Coca cola lơn ạ. Alex cười tươi.

Sau khi phục vụ bàn đi. Tôi hỏi Jinny.

- hồi nãy gã đó có chuyện gì với cô à.

- Gã ta trông thấy chiếc đồng hồ của tôi và hắn đã cướp. Jinny trả lời.

- ồ. Cô không bị gì chứ. Tôi hỏi thêm ...

- Cám ơn anh. Tôi vẫn ổn. C